Nghiêng nghiêng vành nón chiều
thương phố buồn
Con đi qua mấy nẻo đường,
Vẫn ôm hình bóng mẹ hiền năm xưa
Mái nghèo vách đố sớm trưa,
Xóm làng quen thuộc, nắng mưa
tảo tần
Con cò lặn lội bờ sông,
Còn mẹ lặn lội đôi chân guộc gầy
Nuôi con trong chính tầm tay,
Hạt cơm lương thiện tháng ngày
cưu mang
Nhớ con lệ chảy hai hàng,
Nhưng hồn mẹ vẫn nhẹ nhàng chịu
thương
Không cần bắt lỗi vấn vương,
Để con về gặp mẹ thường làm chi
Xa xôi chẳng được mấy khi,
Con về thăm mẹ rồi đi bất ngờ
Mắt nhìn theo đứa con thơ,
Lặng thầm thương nhớ vật vờ vì
con
Mẹ buồn gánh nỗi héo hon,
Đến khi lú lẫn chẳng còn nhận ra
Con thương mẹ quá đi mà,
Nhưng do hoàn cảnh phải xa mẹ
hoài
Biết làm sao được mẹ ơi …
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét