Một thời hoang dại,
sáng và trong,
Ánh mắt kiêu sa
chẳng thấy buồn
Mở cửa du thuyền
qua cõi mộng,
Đêm về ngập ngụa
dưới ánh trăng.
Sương rơi ướt đẫm
mái tóc mềm,
Đêm xuống trăng mờ
hiển hiện lên
Đà lạt ru mình vào giấc ngủ,
Chạnh lòng du
khách phút làm quen.
Thuở ấy - Bây giờ
Thuở ấy tôi như cánh chim nhà,
Yêu đời chưa nếm
trải phong ba
Hành trang ấp ủ
trong thơ chữ,
Đến với thiên
nhiên nét ngọc ngà.
Bây giờ chỉ có em và tôi,
Đà lạt tơ vương giữa núi đồi
Lặng lẽ thu mình
trong sương khói
Mặt hồ lấp lánh ánh trăng soi .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét