( Viết nhân ngày Quốc tế Môi trường )
Trái đất đã bao lần giận dỗi
Bởi ao hồ, sông suối chẳng bình yên
Bởi rừng sâu, vách núi, dốc triền
Những thay đổi do người tàn phá.
Mưa lũ quyét tràn về hối hả,
Cảnh xóm làng nhà cửa bị cuốn trôi
Cảnh người dân đói rét ngậm ngùi,
Công sức đổ, trở về tay trắng.
Ruộng đồng xanh đến mùa ngập nắng,
Nước không còn tưới mát cho cây
Lúa trổ đòng khô đét thân gầy,
Nhà máy nhả khói trời đen nghịt.
Trái đất đã quại quằn xác thịt,
Vì nỗi đau do bởi con người
Rác rưởi đầy xác thối, mùi hôi
Những đường phố, vỉa hè, cống rảnh.
Môi trường sống mịt mù bụi bẩn,
Mà em thơ cắp cặp đến trường
Tiếng ồn ào, xe cộ nhiễu nhương
Em hít thở chính bầu khí ấy.
Trái đất đã bao lần trông thấy,
Cảnh chiến tranh uy hiếp dân lành
Cảnh đạn bom cày xé thân mình,
Đất gánh chịu ôm lòng nhức nhối.
Trái đất hứng bao điều tội lỗi,
Hỡi loài người xin chớ làm ngơ
Thế giới này biết được bao giờ,
Ý thức với bàn tay xây dựng ?
Trái đất mãi âm thầm chịu đựng,
Đang trông chờ vận mệnh tương lai
Mong hồi sinh sự sống lâu dài,
Cho nhân thế an bình thịnh vượng.
Hãy trả lại màu xanh miên viễn,
Để sông hồ, biển cả, tự nhiên
Cùng đêm hè vẻ đẹp trăng lên,
Lan tỏa chiếu hiền hòa mát dịu.
Hãy trả lại màu xanh dễ chịu,
Để chim rừng cất tiếng ngợi ca
Để em thơ đi học trường nhà,
Chân nhảy nhót vui cùng nắng ấm.
Hãy trả lại màu xanh đằm thắm,
Để môi trường sạch đẹp nên thơ
Để không gian không nhiễm bụi mờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét