(Tặng Anh TQV và người em gái )
Anh bạn bình thường rất ít nói,
Nhậu vào mới nói được nhiều hơn
''Tính tình bộc trực'' - cách thường gọi,
Ai hiểu thì thôi khỏi giận hờn .
Tôi biết con người của tài hoa,
Quen anh từ độ mới xa nhà
Miếng cơm manh áo đi tìm kiếm
Gặp gỡ nhau rồi thấy thiết tha .
Anh với tôi, hai thằng đều mắc nợ
Bước chân liều gian khổ rượt sau lưng
Tình cháy bỏng trên môi hồng tan vỡ,
Để niềm đau ray rứt mãi trong lòng .
Tôi đến cao su thuở bụi dày,
Những đường đất đỏ, cỏ vườn cây
Công nhân cạo mủ mang thùng gánh
Rắn rết bò ngang giữa luống cày .
Văn phòng lúc ấy thấy chưa sang,
Bàn ghế chông chênh chẳng thẳng hàng
Lãnh đạo nông trường đầu đất sét,
Ở rừng ở rú tập làm quan .
Tôi hiểu con người của anh hơn,
Nghêu ngao câu hát với cây đờn
Viết thơ viết nhạc nhiều rung cảm
Tóc quắn, môi cười trông dễ thương.
Quen anh là một nét nhân duyên,
Anh có người em gái dịu hiền
Thỏ thẻ trong lòng tôi mấy chữ :
''Yêu anh và anh cũng yêu em ''.
Thời gian như con nước vèo trôi,
Tôi chạy long rong giữa biển đời
Em gái hiền lành kia cũng thế,
Bây giờ em một nửa đời tôi .
Tôi biết ơn anh đã lắm lần,
Cho tôi về gặp được người thân
Gia đình Công giáo rất truyền thống
Mỗi tối quây quần bên tiếng kinh .
Ơi người con gái của tôi thương,
Vất vả, gian truân, chuyện thế thường
Em có người anh hồn nghệ sĩ,
Mà lòng tôi cứ mãi mến thương ...
JB. Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét