Đầu thiên niên kỷ Ba đi,
Cuối thiên niên kỷ có gì còn không ?
Ba đi trời lạnh mùa Đông,
Thánh Đường dâng lễ áo hồng tiễn đưa.
*
* *
Gương mặt Chúa giống Ba tôi quá,
Nên lúc nào cũng nhớ cũng thương
Chúa không phải là ai xa lạ,
Đi cùng tôi trên mọi nẻo đường.
Lúc còn nhỏ tôi thường đi tắm,
Với Ba tôi nơi giếng quê làng
Đêm trăng sáng làm tôi say đắm
Ánh trăng vàng tỏa chiếu mênh mang.
Ba tôi có hàm râu quai nón,
Ánh mắt cười hiền hậu dễ thương
Lông mày rậm, làn da xạm nắng
Bởi thời gian, qua những vô thường.
Người yêu Chúa như tôi yêu Chúa,
Sách Thánh Kinh thường gối trên đầu
Trước khi ngủ lật ra và hứa :
Chỉ cần tìm để thuộc vài câu.
Sống giản dị, không cần phô diễn
Những suy tư bất chợt, nhiệm mầu
Bạn bè đến hay đùa vui miệng
Nghịch cùng nhau thấm ý cười lâu.
Ba tôi sống yêu đàn con nhỏ,
Đứa nào ngoan, Ba bảo nhẹ nhàng
Có điều dở khiến Ba đau khổ,
Ba âm thầm chịu đựng chẳng than.
Ba cầu nguyện vào lúc đêm vắng,
Ngước mắt nhìn lên ánh trăng khuya
Ba tưởng tượng trời cao thăm thẳm,
Gẫm tình yêu Thiên Chúa vô bờ.
Bao kỉ niệm ngày xưa Ba có,
Còn bây giờ Ba lại đi xa
Về bên Chúa niềm vui khôn tả
Và con thơ nay đã tuổi già.
P/s : Nhớ thương Ba quá nên viết bài này, với lời lẽ mộc mạc.
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét