( Tặng GSTS Bùi Hiền và TS Hồ ngọc Đại )
Tôi yêu tiếng Việt nước tôi,
Cưu mang truyền thống bao đời cha ông
Dịu dàng như những dòng sông,
Bờ tre, giếng nước, ruộng đồng thảnh thơi
Vọng lời ru tiếng à ơi,
Mẹ tôi thường hát đưa nôi mỗi chiều
Mại mềm, uyển chuyển, đáng yêu,
Câu thơ tôi kết trăm điều ví von
Những vần, những điệu...mãi còn
Bao nhiêu âm hưởng nhẹ nhàng, êm tai
Cánh diều theo gió khoan thai,
Âm thanh, chữ viết ghi hoài trong tim
Đi khắp thế giới để tìm
Đâu ra thứ tiếng dễ thương thế này
Tôi yêu tiếng Việt hôm nay,
Kết tinh vẻ đẹp tháng ngày giao duyên
Thân quen, phổ quát ba miền
Ai ai cũng hiểu, chẳng thêm bớt gì
Ngôn từ sách vở chép ghi,
Truyện Kiều, câu Hịch, Sử thi...loan truyền
Lẽ nào tôi nỡ bỏ quên,
Đổi thay sao được một nền văn chương
Không ai có thể xem thường,
Làm sai thứ tiếng linh hồn Việt Nam.
JB.Sĩ Trọng.
* Trong tiếng Việt chữ ''nhẹ'' vẫn có dấu nặng, chữ ''vững'' cũng có dấu ngã, chữ ''hiểu'' vẫn có dấu hỏi, chữ ''ngắn'' dài hơn chữ ''dài''...nên chi ta cần phải khiêm tốn. Đừng ai tự cho mình là giỏi để làm những điều ngu xuẩn có hại cho quê hương đất nước.
*''Chữ quốc ngữ của chúng ta hiện tại đã chuyển tải đầy đủ ý nghĩa của tiếng Việt, nên thật sự không cần lập dị cải tiến thay đổi, có chăng những bổ túc, điều chỉnh thận trọng, khéo quá hóa vụng."
BS Lê Bá Vận, Hiệu trưởng trường ĐHYK Huế sau 1975.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét