Nếu biết dương trần là chốn trọ,
Tham lam danh lợi để làm chi
Một mai đi đến nơi phần mộ,
Thử hỏi rằng ta mang được gì ?
Lúc mới sanh ra ta trần trụi,
Trở về tay trắng vẫn hoàn tay
Gởi tấm thân gầy vào cát bụi,
Lặng lẽ buông xuôi thế giới này.
Được thời, lên xe và xuống ngựa
Thất thời, chui cửa của bò chiên
Có quyền, tung miệng hùm gan sứa
Mất quyền, não trí chứa cuồng điên.
Ta tiếc thương gì nữa với ai ?
Trần gian không thể kéo lâu dài
Đố ai trăm tuổi trên đời thật,
Lại cố quên lờ một sớm mai ?
Ta tiếc thương gì với chính ta ?
Trần gian không phải chốn quê nhà
Nghĩ suy cho kỹ : Đâu nguồn cội ?
Về chốn Quê Trời, mới rõ ra .
Phù hoa, mọi sự đã phù hoa
Những thứ quanh ta chỉ tạm là
Sinh hoạt, nói cười, vui vẻ lắm
Nhưng rồi ai cũng phải chia xa.
Miếng cơm, manh áo...Âu đành phận,
Kiếp sống mau qua, thế thôi mà !
Hiểu được, mong lòng không vướng bận
Tâm an, thanh thản sống thật thà.
Tạo Hóa bao giờ cũng xót thương,
Đời người luôn có một Quê hương
Ứơc ao ta sống không thù hận,
Trải rộng lòng ra mọi nẻo đường.
Nơi nào ta đã muốn đi qua,
Cũng chỉ là nơi với phố nhà
Gặp phải dân mình đang khốn khổ
Thương tình, bao cảnh ngộ gần xa.
Ta biết chốn này là quán trọ,
Xin đừng tham lợi để làm chi
Mai kia khi đến bên phần mộ,
Thử hỏi rằng ta mang được gì ?
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét