Tôi yêu Đà Lạt những hoàng hôn
Có nắng loang loang chiếu vệ đường
Thông hát vi vu quanh triền núi,
Thác gào, tiếng suối gọi yêu thương.
Với bao kỉ niệm đã lâu rồi,
Tôi vẫn nặng lòng mãi không vơi
Đà Lạt thu mình trong tịch lặng,
Băng qua thung lũng, những ngọn đồi.
Tôi nhớ quen quen đóa dã quỳ,
Nở vàng bên cạnh bước chân đi
Rung rinh chiếc lá màu phượng tím
Chúm chím môi cười nụ hoa li.
Một thoáng thần tiên giữa phố nhà
Dáng hồng mang đậm nét kiêu sa
Em lên phố núi nghiêng tà áo,
Quyện lấy mây trời bay thướt tha.
Anh đào khoe sắc đón mùa Xuân,
Đẫm ướt sương đêm vọng gió ngàn
Lành lạnh hơi rừng mờ mịt khói,
Ru hồn trong mắt lệ rưng rưng...
Đâu đó quạnh hiu vẫn thấy còn,
Đồi Cù mườn mượt cỏ xanh non
Tôi nghe câu hát thơ tình tứ,
Đà Lạt rất thầm gợi môi hôn.
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét