Tưởng mưa đem cây ra hứng
Ai ngờ trời lại không mưa
Hiên nhà hoa lan héo rụng,
Ngay từ đầu buổi ban trưa.
CẢNH NGỘ
Người mơ uống ánh trăng gầy,
Đêm về thuyền mộng chở đầy thơ ca
Thương thay những kẻ không nhà,
Lang thang cuối chợ, la cà đầu sông.
SAU DỊCH COVID
Voi thong thả bỏ núi rừng về phố,
Dân tham quan dừng bước ở quê nhà
Khu di tích sân mọc dày hoa cỏ,
Các nhà hàng, cửa tiệm đợi khách qua.
VÔ ĐỀ
Viết trong cảm hứng đợi chờ,
Mà không gặp được, ai ngờ thời gian?
Những khi đường rộng thênh thang,
Bước vào ngõ hẹp lại càng khó đi.
JB.Sĩ Trọng.
NGẪU HỨNG
Ta có đây một vài kỉ niệm,
Với những người đã sống quen thân
Có khoảnh khắc làm ta lưu luyến,
Dù cách xa vẫn thấy thật gần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét