Tôi tưởng tượng một đêm trăng huyền nhiệm
Ánh sáng trăng chiếu ngợp cả đất trời
Nơi Chúa đến đắm chìm trong tĩnh nguyện,
Cảnh Vườn Dầu quyện lấy những sao rơi.
Từng sợi tơ trăng dài vô tận,
Nối liền vũ trụ với thời gian
Không gian không thể làm trăng bẩn
Bên Chúa nàng trăng vẫn nồng nàn.
Ngài đã cho trăng tự biết mình,
Giữa trời đất rộng sáng lung linh
Bao nhiêu câu hát đời dâng tặng,
Chuyên chở ân tình vạn chúng sinh.
Trăng vẫn âm thầm cõi nước mây,
Hương trăng thơm ngọt, mật trăng đầy
Ngàn năm soi bóng trăng huyền diệu,
Vọng tiếng Ngôi Lời khắp đó đây (*).
(*)( x Jn 1,3 ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét