Phần Lan ơi, ta nhớ em nhiều lắm !
Qua tháng ngày thầm lặng mãi không vơi
Chỉ biết thế, mà không hề thay đổi :
Muốn cùng em xây đắp mộng cuộc đời.
Đang mùa dịch làm sao ta đến được,
Đất nước này thường réo gọi hồn ta
Sức lây nhiễm của một loài virus,
Phải đành lòng chấp nhận ở cách xa.
Ta đợi em qua mấy mùa hoa nở(*)
Những núi rừng, biển cả, mặt hồ xanh
Trong tim ta đêm ngày mang trăn trở,
Một tình yêu bao ước hẹn chân thành.
Đất nước nào cũng tạo nên mỹ cảm,
Khi con người thích được sống gần nhau
Trong thẳm sâu, tình yêu em dệt thảm
Muốn cùng ta bắt nối một nhịp cầu.
Tuyết có rơi nhưng lòng ta vẫn ấm,
Đợi ngày mai - Hy vọng mãi bên em
Ta nghe tiếng chuông lòng rung nhịp đập
Bên Thánh đường vời vợi, nắng hồng lên.
(*)Ở đất nước Phần Lan hoa tu-lip mỗi năm chỉ nở một lần.
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét