Mầu chiều dệt lụa giữa Thành đô
Hàng cây đứng thẳng ven triền núi
Đèn điện ánh vàng chiếu nhấp nhô.
Cửa tiệm lầu cao ngước mắt nhìn,
Nhà thờ chuông đổ nhịp bình yên
Đoàn tàu lướt nhẹ về thôn dã,
Đêm tối ru mình trong tự nhiên.
Có lẽ riêng tôi thấy ngậm ngùi,
Cõi lòng như trút lệ đầy vơi
Nhớ bao bè bạn xưa xa vắng,
Kỉ niệm một thời quen tới lui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét