Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

Những câu chuyện mang tính nhân văn



 CÂU CHUYỆN 1 :

Một phụ nữ da trắng dắt theo con trai ra phố, bà gọi xe tắc xi, tài xế là một người da đen. Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp người da đen nào nên sợ hãi, bèn hỏi mẹ :
- Người này có phải là người xấu không mẹ ? Tại sao ông ta lại đen thui như thế ?
Người tài xế da đen nghe vậy, trong lòng rất lấy làm khó chịu và tủi thân. Lúc này người phụ nữ liền nói với con trai :
- Chú tài xế này không phải người xấu, ông ta là một người tốt con à !
Chú bé nhíu mày một thoáng rồi lại hỏi tiếp :
- Nếu chú ấy không phải là người xấu, vậy có phải chú ấy đã làm một điều gì xấu xa lắm nên Thiên Chúa mới trừng phạt chú, bắt phải đen thui cả mặt mũi chân tay như thế chứ ?
Người da đen nghe xong mắt ngấn lệ, ông ta rất muốn biết người phụ nữ da trắng sẽ trả lời thế nào với con trai. Bà mẹ nhỏ nhẹ nói :
- Con ạ ! Ông ta là một người rất tốt, cũng không làm điều gì xấu cả. Vườn hoa của chúng ta có màu hồng, màu trắng, màu vàng...có phải không con ?
- Vâng ! Đúng ạ !
- Vậy hạt của hoa có phải đều là màu đen không ?
Đứa bé nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời :
- Đúng thế ạ ! Đa số là màu đen.
Bà mẹ vẫn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện một cách nhẹ nhàng :
- Hạt giống màu đen sẽ cho nở ra những đóa hoa đầy màu sắc và thơm ngát, tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, đúng thế không con ?
- Vâng !
Bé trai dột nhiên ngộ ra vấn đề và nói :
- A, con hiểu rồi. Vậy là chú tài xế đây không phải là người xấu. Cám ơn chú. Chú đã tô điểm cho cả thế giới thêm muôn màu muôn vẻ. Con muốn cầu nguyện cho chú ấy và cám ơn Chúa về điều tốt lành này, mẹ ơi !
Đứa bé thơ ngây đang ngồi cầu nguyện, người tài xế da đen nước mắt lăn dài trên má, ông thầm nghĩ :
- Vì những người da đen bị xem thường, nên suốt đời không ngoi đầu lên nổi. Hôm nay, người phụ nữ da trắng này đã dùng lời lẽ ôn hòa dạy con trai mình, hóa giải nỗi ám ảnh về thân phận da đen của mình trong lòng người con, rồi thằng bé đã vì mình mà cầu nguyện và xin Chúa chúc phúc... Mình thật sự phải tạ ơn Chúa và cảm ơn bà ta rất nhiều...
Lúc này, xe đã đến điểm dừng, người tài xế kiên quyết không lấy tiền xe, ông ta nói :
- Lúc bé, tôi đã từng hỏi mẹ tôi một câu hỏi như thế, mẹ tôi bảo : Vì chúng tôi là người da đen, nên đành phải chịu thua kém thôi... Nếu khi xưa mẹ tôi nói giống như câu nói của bà ban nãy, thì nhất định cuộc đời tôi đã đổi khác, thì hôm nay tôi đã có thể thành đạt trong xã hội hơn là cứ tự ti mặc cảm mãi mãi như mấy chục năm qua... Xin tạ ơn Chúa, xin cảm ơn bà và cháu bé dễ thương...



CÂU CHUYỆN 2 :

Trên một chuyến bay, ở hạng ghế bình dân có một phụ nữ trung niên quần áo sang trọng ngồi cạnh một ông lão trông có vẻ nghèo hèn ở ghế kế bên. Người phụ nữ lấy làm khó chịu, và sau một lúc cô ta bấm nút gọi service. Một nữ tiếp viên xuất hiện và người phụ nữ yêu cầu :
- Làm ơn đổi cho tôi một ghế trống, tôi không thể ngồi cạnh một người như thế này.
Nữ tiếp viên nhìn quanh một lúc rồi nói :
- Thưa cô, hạng ghế bình dân đã đầy kín cả rồi, không còn chỗ trống.
Người phụ nữ trung niên tức giận :
- Làm sao tôi có thể ngồi cạnh một kẻ quần áo bẩn thỉu như thế này chứ ? Tôi muốn gặp cơ trưởng ngay, tôi muốn được ngồi một mình !
Nữ tiếp viên yêu cầu người phụ nữ bình tĩnh, cô đi về phía phòng lái và trình bày với captain về sự việc xảy ra. Viên phi công suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi chưa từng gặp một việc như thế này trước đây, nhưng tôi có một cách giải quyết.
Rồi viên phi công nói nhỏ với cô tiếp viên, mắt cô ngời sáng và thầm cảm phục người phi công. Ít phút sau cô đã xuất hiện trước hàng ghế lúc nãy. Hành khách xung quanh cũng tò mò nhìn theo, xem nhân viên phi hành giải quyết thế nào.
Nữ tiếp viên nhìn ông lão và người phụ nữ, rồi lịch sự nói :
- Thật xin lỗi, vì sự bất tiện phải ngồi cạnh một người kỳ cục như thế này. Có một ghế hạng nhất còn trống, xin hãy đi theo tôi.
Người phụ nữ trung niên tươi cười đứng dậy. Nhưng nữ tiếp viên lại nhẹ nhàng cúi xuống ân cần dìu ông lão nghèo đứng lên, và cô chầm chậm nắm tay ông đi về khoang hạng nhất giữa tiếng vỗ tay reo hò của hành khách...
Dù chúng ta có thành công như thế nào trong cuộc đời, xin hãy học bước trên mặt đất và biết cúi đầu. Hãy học biết cư xử khiêm tốn, bởi vì tất cả chúng ta đều bình đẳng dưới chân Thiên Chúa. Lời Chúa Giêsu từng phán rằng : 
        "Hãy học cùng ta vì ta hiền lành và khiêm nhượng thật trong lòng" ( Mt 11,29a ).
        "Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên" ( Lc 14,11 ).
    Người Nhật có câu : "Bông lúa càng chín thì càng cúi đầu", nghĩa bóng là "Người càng hiểu biết nhiều thì càng khiêm tốn". Khi cái tôi ngạo mạn, hung hăng, thiếu kiềm chế và thể hiện tính khinh khi người khác; cái tôi xấu xí ấy sẽ làm mất đi các mối tương quan và sự bình đẳng.



CÂU CHUYỆN 3 :

Thánh Maximiliem Kolbe sinh ngày 08.01.1894, là một người Ba Lan. Ngài vào dòng Phanxico năm 16 tuổi. Ngài có học vị tiến sĩ về triết học và thần học, Ngài cũng rất say mê và am hiểu khoa học.
Với lòng nhiệt thành :
- Ngài thành lập Đạo binh Vô nhiễm. Sống tốt lành, làm việc và chịu đau khổ để chống lại ma quỉ.
- Ngài ấn hành tạp chí Hiệp sĩ Vô nhiễm, một tờ báo rao truyền Tin Mừng.
Có câu chuyện kể về Ngài rằng :
Hôm ấy nhà giam số 14 tại trại tập trung Đức Quốc Xã có một tù nhân bỏ trốn. Viên cai tù ra lệnh 10 người khác phải chết thay. Hắn chọn : 
- Thằng này, thằng này, thằng này...
Một trong số những người được chỉ định kêu lên :
- Ôi vợ tôi, con tôi !
Tiếng kêu thật thảm thiết và bi thương... Bất ngờ, tử tù số 16670 bước ra, nói với người cai ngục : 
- Tôi xin thay thế người này.
Viên cai tù hỏi :
- Mày là thằng nào ?
Tử tù số 16670 trả lời :
- Tôi là Linh mục Maximiliem Kolbe.
Viên cai tù đá người kia ra khỏi hàng và ra lệnh cho Linh muc Kolbe đứng vào chỗ đó.
Các tù nhân bị lột hết quần áo, nhốt vào một căn hầm, bị bỏ đói cho đến chết. Sáng đến ngày thứ 12, tức ngày 14.8.1941 cửa phòng giam đói được mở ra. Mọi người đều đã chết, chỉ còn mình Cha Kolbe đang cầu nguyện ở góc phòng. Viên cai ngục đến chích cho Ngài một mũi axit carbolic ân huệ.
Với tình yêu lớn lao, ba mươi năm sau, ngày 17.10.1971 tại Thánh đường Phero ở Roma , Đức GH Phaolo VI đã long trọng phong Cha lên hàng Chân phước. Tại buổi lễ này người ta thấy có sự hiện diện của cụ ông Giasowniczek, người mà trước kia Cha Maximiliem Kolbe đã chết thay cho.
Đến ngày 10.10.1982 Đức Gioan Phaolo II đã phong Ngài lên bậc Hiển thánh. 



CÂU CHUYỆN 4 :

Những ngày qua, chắc hẳn chúng ta đã nghe và đọc nhiều tin tức về một anh Trưởng thôn đã nhanh trí sơ tán 115 người dân lên khu vực an toàn, trước khi lũ quét đổ xuống ngôi làng :  Thôn Kho Vàng, xã Cốc Lầu, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai.
Được biết, anh tên là Ma Seo Chứ, sinh năm 1991, người H'Mông, có vợ và 2 con, cả gia đình và 115 người sơ tán đều là những tín hữu theo Chúa, sinh hoạt thuộc Hội Thánh Liên Hữu Cơ Đốc VN. Nhớ lại sự việc, anh Ma Seo Chứ chia sẻ : "Trước khi bão số 3 đổ bộ, cùng với đó đã mưa hai ngày và thấy sạt lở xung quanh nhiều quá. Nên sáng ngày 9/9, tôi có vận động anh em đi kiểm tra trên đỉnh đồi xem có vết nứt nào không, sợ nó sập xuống. Sau khi phát hiện vết sạt lở lớn cùng các vết nứt ở ruộng, tôi kêu gọi, vận động bà con trong thôn cùng nhau chặt cây vầu, dùng bạt để dựng lán trại, di dời bà con lên khu đất cao trên đỉnh đồi. Chỉ trong vòng 8 tiếng, toàn bộ người dân đã được đưa đến khu vực an toàn".
Trong khoản thời gian đó, 17 hộ dân không thể thông tin liên lạc với bên ngoài, phải chủ động mọi thứ. Anh Trưởng thôn lại tất bật lo tìm nguồn cứu trợ cho họ.
Anh Ma Seo Chứ cho biết : "Gia đình chúng tôi đã ở đây và tin Chúa hơn 30 năm rồi. Tối hôm ấy, trong tình thế cấp bách, tôi chỉ biết cầu nguyện với Chúa và bắt đầu sơ tán thôi, không nghĩ ngợi gì nhiều".
Lúc hỏi anh nghĩ như thế nào khi rất nhiều người đang gọi anh là "anh hùng", anh cười gượng : "Tôi không phải là người hùng gì cả, tất cả đều bởi Chúa thêm sức và hướng dẫn cho". Sau khi được nhiều người biết đến, anh Ma Seo Chứ cho hay, bản thân rất mệt và áp lực vì liên tục những cuộc gọi hỏi thăm, tiếp cận, cuộc sống dường như bị xáo trộn rất nhiều. Với anh, tất cả việc tốt và việc cần là mình phải làm, không mong đợi được ghi nhận hay đề cao - anh Ma Seo Chứ bày tỏ sự khiêm tốn thật thà.
    Cám ơn Chúa ! Giữa hoạn nạn Chúa đã dấy lên những cuộc đời làm sáng danh Ngài.
    Cám ơn Chúa ! Giữa hoạn nạn con dân Chúa vẫn tin cậy, chọn Ngài và bước tiếp.


CÂU CHUYỆN 5 :

Một ngày nọ, khi Victor Hugo trở thành một nhà văn nỗi tiếng, ông đi dạo qua những con phố đông người của Paris. Bất chợt, ông thấy một đám đông tụ tập quanh một người đàn ông rách rưới bị bắt gặp ăn trộm một chiếc bánh mì từ một tiệm bánh. Tiếng hò hét, chỉ trích không ngớt vang lên; sự phẫn nộ dữ dội của những người chứng kiến hướng về phía người ăn trộm. Victor Hugo đứng ở rìa đám đông, im lặng quan sát. Trong mắt mọi người, người đàn ông kia chỉ là một kẻ trộm cắp đáng bị lên án. Nhưng Victor nhìn thấy một điều khác : Một người đang đói khác, khuôn mặt gầy gò và đôi mắt trũng sâu chứa đựng sự tuyệt vọng. Victor cảm nhận được nỗi đau của người đàn ông và hiểu rằng không phải ai cũng lựa chọn con đường trộm cắp vì muốn, mà đôi khi đó là sự cùng quẫn của số phận. Bước qua đám đông, Victor Hugo tiến đến gần người đàn ông bị bắt. Ông cất giọng trầm ấm nhưng kiên định :
- Chúng ta có thể dễ dàng phán xét một người khi họ sai, nhưng có bao giờ chúng ta thử hiểu lý do khiến họ rơi vào hoàn cảnh như vậy không ? Đôi khi, lòng khoan dung còn có sức mạnh hơn cả sự ngay thẳng.
Những lời nói của Victor khiến đám đông im lặng. Một vài người cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt thay đổi từ giận dữ sang suy tư. Thấy thế, Victor lấy ra một ít tiền đưa cho người đàn ông, Victor nhẹ nhàng nói :
- Hãy dùng số tiền này mua bánh mì, để cuộc sống của anh không bị đẩy đến những hành động sai trái nữa.
Người đàn ông rưng rưng nước mắt, đôi bàn tay run rẩy cầm lấy tiền, cảm ơn Victor bằng cả tấm lòng. Đám đông dần tan đi, còn lại chỉ là sự tĩnh lặng của con phố và lòng biết ơn của một người được tha thứ.
Kể từ hôm đó, câu chuyện về sự khoan dung của Victor Hugo lan truyền khắp nơi. Ông không chỉ là một nhà văn vĩ đại với những tác phẩm sâu sắc về cuộc đời, mà còn là một con người với trái tim biết thấu hiểu và lòng khoan dung đối với "những người khốn khổ" và sống đúng với triết lý của mình : "Tôi biết có một điều tốt đẹp hơn sự ngay thẳng, ấy là sự khoan dung".





CÂU CHUYỆN 6 :

Thấy nam sinh dắt bộ xe máy đi giữa đường vì xe hết xăng, người đàn ông tốt bụng ở Sài gòn liền lấy chai nhựa rồi hút xăng trên xe của mình đổ qua cho xe của thanh niên ấy.
Giữa cuộc sống thành phố xô bồ, tấp nập, vẫn có những điều đáng yêu hiện hữu.




CÂU CHUYỆN 7 :

Ngày nọ, Lev Tolstoy đang đứng trên ga Tula thì một chuyến tàu nhanh dừng lại. Một quý ông vội rời khỏi toa hạng nhất và chạy về phía quán đồ ăn nhẹ. Chẳng bao lâu sau, một quý bà xuất hiện từ toa tàu và gọi theo ông ta : "George ! George !" Nhưng George đang mải mê với quán đồ ăn nhẹ, không nghe thấy.
    Qúy bà, trong lúc vội vã, thấy Tolstoy đứng gần đó và nhầm ông là một ông già bình thường. Bà tiếp cận Tolstoy và nói :
    - Ông già, ông có thể giúp tôi gọi người đàn ông kia lại được không ? Tôi sẽ cho ông một đồng xu.
    Tolstoy cảm thấy thú vị, đã làm theo và đưa George trở lại với quý bà. Bà này đưa cho ông đồng xu đã hứa. Trong khi đó, những người đứng trên sân ga bắt đầu thì thầm với nhau ;
    - "Nhìn kìa ! Đó là Tolstoy !
Qúy bà, giờ đây cảm thấy tò mò :
    - Ở đâu ? Ở đâu ?
Khi đó họ chỉ về phía ông già George, bà rất xấu hổ. Bà nhanh chóng chạy đến và thốt lên :
    - Ngài Tolstoy, xin hãy tha lỗi cho tôi ! Tôi cảm thấy thật xấu hổ...
Bà ta sau đó yêu cầu lấy lại đồng xu. Tolstoy cười lớn, trả lời :
    - Tôi không muốn trả lại đồng xu này... Có thể đây là đồng xu duy nhất tôi kiếm được một cách chân chính.
    Khi tiếng chuông thứ ba vang lên báo hiệu tàu sắp khởi hành, quý bà luống cuống quay về toa tàu của mình.

 Câu chuyện này lấy từ cuốn tiểu sử "Linh hồn Tolstoy" của Ivan Nazhivin, phản ánh sự khiêm tốn và khiếu hài hước của Tolstoy, ngay cả khi phải đối mặt với sự nhầm lẫn danh tính. Điều này cũng nói lên được tính quãng đại và sự cởi mở của một tâm hồn lớn.



CÂU CHUYỆN 8 :

Vua hề Charlie Chaplin kể rằng :
    Một lần, tôi đi tàu điện ngầm New York. Về đến nhà, tôi phát hiện ra trong túi có một chiếc đồng hồ vàng. Tôi không làm sao hiểu nổi nó rơi vào túi tôi như thế nào. Tôi quyết định mang tới đồn cảnh sát. Ngày hôm sau, tôi nhận được một bức thư : "Ngài Chaplin kính mến ! Tôi là một kẻ móc túi chuyên nghiệp. Hôm qua, trong tàu điện ngầm, tôi đã lấy trộm chiếc đồng hồ vàng của một quý ông, nhưng khi nhìn thấy ngài, tôi quyết định tặng ngài và bỏ vào túi ngài."
Một năm trôi qua, cảnh sát không tìm ra tên trộm lẫn chủ nhân của chiếc đồng hồ, nên họ đã gởi lại nó cho tôi. Các báo viết về điều đó, và ít lâu sau tôi nhận được bức thư thứ hai : "Ngài Chaplin kính mến ! Cách đây một năm, tôi đi tàu điện ngầm và bị đánh cắp một chiếc đồng hồ. Đọc báo, tôi biết một kẻ móc túi nào đó đã tặng ngài. Xin ngài hãy giữ lấy chiếc đồng hồ của tôi, thưa ngài Chaplin. Và vì tôi cũng ngưỡng mộ tài năng phi thường của Ngài không kém gì kẻ móc túi, xin gởi ngài chiếc dây đeo của nó".




CÂU CHUYỆN 9 :

Chú xe ôm dừng xe trước cổng cho cô sinh viên xuống. Bất ngờ cô đưa chú gói quà và nói :
- Chú về nhà rồi mở ra xem nhé !
Chú xe ôm về nhà, cất xe, vào phòng mở gói quà ra; ngoài bộ quần áo còn có cả tiền rất lớn, và một bức thư như sau :
"Thưa thầy, em là T-H học toán với thầy năm lớp 6 ở trường Nguyễn Trãi. Lên lớp 9 thì em nghe tin thầy bị giảm biên chế, đồng thời thầy cũng bị đau dây thanh quản nên khó nói. Từ đó thầy đi xe ôm kiếm sống, lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít để đừng có học trò nào nhận ra. Nhưng em đã nhận ra thầy khi thầy ngồi đón khách ở ngã tư. Từ đó, em không tự đạp xe đạp nữa mà đặt mối thầy chở em đi học hết lớp 9, hết phổ thông và lên đại học.
Sáng nào đi học em cũng lấy theo 3 phần ăn, một phần cho em đến lớp ngồi ăn, phần thứ hai biếu thầy, và phần thứ ba là biếu bà bán vé số nghèo ở góc đường Nguyễn Du. Ngày nào em cũng mua cho bà mấy tờ vé số, rất mong trúng số, nhưng chẳng hy vọng lắm.
Bố mẹ em hay thắc mắc về hành vi của em, nhưng vì chìu em nên mẹ cũng đồng ý.
Em phát hiện thầy rất yêu nghề dạy học. Dù không đến lớp nữa, nhưng thầy đã thành lập một trang web dạy kèm cho tất cả ai bị yếu toán.
Thầy đã dạy dỗ tận tình, giúp nhiều bạn lấy lại kiến thức cơ bản toán bị hỏng, để các bạn có nền tảng học tiếp. Thầy tập trung hướng dẫn biết bao học sinh trung học cơ sở trở nên vững về toán.
Thì ra ban ngày thầy chạy xe ôm, ban đêm thầy lên internet để dạy học miễn phí. Em nhận ra thầy vì cách nói quen thuộc của thầy vào cuối các buổi học là "các em cố gắng học để sau này phụng sự cho đời". Bây giờ lên mạng thầy vẫn nói câu đó. Trong cuộc đời thực, thầy là chú xe ôm đen đúa vất vả, nhưng trên mạng thầy vẫn còn uy phong của một thầy giáo tận tụy hiền lành.
Hình như trời không phụ lòng người, thầy không biết là em mua mãi rồi cũng trúng số, lúc đó em đang học năm thứ ba. Em lĩnh tiền rồi đưa hết vào gửi tiết kiệm ở ngân hàng. Em kiên nhẫn chờ đến hôm nay.
Hôm nay em đã tốt nghiệp nên không còn đi xe ôm nữa mà sẽ tự lái xe máy đi làm. Em kính biếu thầy một phần số tiền trúng số của em như chút lòng tri ân của người học trò ngày xưa, mà sự thành công của em hôm nay đã có không ít ơn thầy trong đó.
    "Nhất tự vi sư - Bán tự vi sư".
Mai này dù có đi xa, hằng ngày không còn ngồi trên xe của thầy, nhưng em vẫn luôn nhớ về "chú xe ôm" thân thể gầy gò có trái tim tình người quý báu, và dưới mái tóc đã bạc ấy là một tâm hồn cao cả".


Thứ Năm, 19 tháng 9, 2024

Chuyện cười 2

 Hai cậu bé nói chuyện với nhau :
- Ê, tao hỏi mày cái này nha ?
- Nói đi.
- Ví dụ nhà mày nuôi một con chó và một con lợn. Đến đám giỗ, mày cần đưa một con lên bàn thờ. Con lợn nó nghĩ mày thịt con chó, con chó nó lại nghĩ mày thịt con lợn. Vậy theo mày, mày sẽ thịt con nào ?
- Con lợn.
- Mày suy nghĩ giống con chó quá !



Tại miếu thờ ông Chạch ( ông cá chạch ), các lão làng đang làm lễ vía. Dân làng đông lắm, quỳ lạy bên dưới theo tiếng chuông tiếng trống. Có bà ở hàng trên bị sổ mũi, thỉnh thoảng bà hỉ mũi rồi vẩy tay, rủi sao nước mũi văng ra sau trúng phải trán một ông, ông đưa tay lên quẹt...xem, rồi chấp hai tay lạy :
- Mô Phật ! Ngài zìa ( về ).
Ông quỳ kế bên lấy làm lạ hỏi :
- Ông nói ai zìa ? 
- Ông Chạch chứ ai !
- Sao ông biết Ngài zìa ?
- Thì ông đi ngang tui ông quyẹt cái đuôi trúng cái trán tui nhớt nhợt nè !
- Mô...P...h...ậ...t.... !



Phụ nữ thiệt là quá đáng... Hàng ngày họ tô son trát phấn đủ các loại lên má, lên môi...thì hổng sao. Cho đó là chuyện bình thường !
Trong khi đàn ông chúng tôi thì sao ?
Chỉ dính có một tí son trên mặt hoặc trên cổ áo... Là quý cô sẽ cho một trận lôi đình, tựa như trận động đất mấy chục độ Richter !



Trong phòng xưng tội, một phụ nữ Mỹ ngồi trước vị Linh mục :
- Thưa Cha, chồng con vừa qua đời đêm qua. Con có lỗi với anh ấy.
- Chúa tha tội cho con ! Hãy chuộc lại lỗi lầm bằng cách thực hiện mong ước cuối cùng của người đã khuất. Thế trước khi qua đời anh ta có cầu xin điều gì không ?
- Dạ, khó nói lắm !
- Con cứ nói ! Đó là những nguyện ước thiêng liêng.
- Anh ta van vỉ con : "Em đừng bắn ! Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng !"



Hai cha con người Gabrovo đi biển, đang lênh đênh ngoài khơi thì gặp bão. Ông bố ngửa mặt lên trời cầu khẩn :
- Lạy Chúa, xin Ngài hãy thương lấy chúng con. Qua được cơn bão này, con sẽ dâng Ngài một cây nến dài như cột buồm...
Đứa con rụt rè hỏi :
- Bố ơi, bố tìm đâu ra một cây nến dài như vậy ?
Ông bố giận dữ :
- Im ngay, thằng ngốc ! Cứ để bão lặng đi đã, sau đó rồi tính.
   


Trong một giấc mơ thấy Chúa, bà lão 75 tuổi hỏi mình còn sống được bao lâu nữa ? Chúa bảo bà còn thọ tiếp 25 năm. Sau giấc mơ đó, bà lão đến thẩm mỹ viện căng da, sửa mũi, cắt mí mắt, hút mỡ bụng... Trên đường trở về nhà, bà bị xe hơi đụng chết. Lên thiên đàng gặp Chúa, bà lão hậm hực :
- Ông nói năng cái kiểu gì vậy ? Làm tôi tốn tiền sửa sang, vỡ hết kế hoạch !
Chúa nhíu mày một lúc rồi nói :
- Là bà đấy ư ? Bà khác trước quá, nên tôi đã không nhận ra.



Ngồi sau xe, người khách vừa nhìn thành phố vừa trò chuyện với anh xe ôm, tới đoạn đường vắng người khách bổng thốt lên :
- Mới có 10 năm thôi, mà thành phố thay đổi nhiều quá !
Tưởng chở được Việt kiều về thăm quê hương, anh xe ôm liền hỏi :
- Uả ! Anh ở nước nào mới về vậy ?
- Dạ không anh ! Em mới ra tù được mấy hôm nay !
- Ôi ! Sao mà phải vào đó vậy ?
- Dạ...em đâm anh xe ôm, cướp xe rồi bị bắt !...Cũng ở ngay đoạn đường này nè !



Tại ga xe lửa, một bà khách càu nhàu với nhân viên nhà ga :
- Sao tàu lửa của các ông lại chậm trễ như vậy ? Hai lần trước tôi đã nằm tại phòng đợi một tiếng rưỡi đồng hồ, và lần này cũng vậy.
Anh nhân viên tươi cười :
- Thưa bà, chính vì vậy mà ở ga nào, chúng tôi cũng có phòng chờ cho hành khách !



Ba cô gái mới lấy chồng ngồi trò chuyện với nhau, một cô than thở :
- Chồng tớ làm nhân viên điện báo, tay gõ nhiều quá, đến khi nằm ngủ cũng gõ đầu tớ côm cốp.
Cô thứ hai tiếp lời :
- Thường thôi, chồng tớ làm ở nhà máy vặn vít, làm nhiều quá, hậu quả là gặp gì vặn nấy. Ngủ mơ còn vặn cái mông tớ nheo nhéo.
Tới lượt cô thứ ba, cô liền cười mãn nguyện. Thấy thế hai cô bạn mới tò mò hỏi :
- Thế còn chồng bà làm nghề gì ? Sao mà bà cười trông có vẻ mãn nguyện thế ?
Cô thứ ba vội đáp :
- À, chồng tớ cũng bị bệnh nghề nghiệp như chồng của các cậu thôi. Nhưng may thay, anh ấy lại là vận động viên bắn súng.



Từ quán nhậu đi ra một đám khoảng 6-7 mạng. Trong đó có một anh đi xiêu vẹo nhất, loay hoay cắm khóa, nghiêng ngả mãi mới nổ máy được, khi lái xe thì xe hết nghiêng bên phải lại đảo bên trái.
Nhóm CSGT hồ hỡi, chạy đến dừng ngay anh này lại, còn 5-6 anh đi sau thì được bỏ qua, lập tức một CSGT đưa máy kiểm tra nồng độ cồn để kiểm tra anh chàng này. Nhưng đo mãi cũng không thấy máy báo có cồn trong hơi thở. Anh CSGT tức lắm, trước khi thả anh này đi, vẫn cố với hỏi nguyên do. Anh chàng mỉm cười ;
- Tôi uống giọt nào đâu mà đòi có cồn !
- Thế sao anh đi lại như say vậy ?
- À, vì hôm nay đến lượt tôi làm ''chim mồi".



Một cô gái xinh đẹp viết trong nhật ký, trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương :
- Ngày thứ 1 : Biển đẹp, con tàu rất lớn, nhiều du khách và thuyền trưởng cực kì đẹp trai.
- Ngày thứ 2 : Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm tàu nếu mình từ chối làm bạn với anh ấy đêm nay.
- Ngày thứ 3 : Mình đã cứu con tàu cùng 1300 hành khách !



Ông bố đang ngồi xem phim, anh con trai bước vào nói :
- Bố ơi ! Con muốn lấy vợ.
Nghe xong, ông bố đứng lên tát cho một cái trời giáng, rồi quát :
- Xin lỗi ngay !
- Sao tự nhiên bố đánh con ?
- Có xin lỗi không ?
- Nhưng con có lỗi gì đâu ạ !
- Không có lỗi, vẫn phải xin lỗi !
Anh con trai miễn cưỡng nói :
- Con xin lỗi ạ !
Lúc này ông bố mới cười và bảo :
- Vậy là con lấy vợ được rồi đấy !



Có người muốn mượn của phú ông một con bò nên viết một tờ cam kết và kêu người đi mượn bò. Phú ông nhận tờ giấy cam kết, mặc dù không biết chữ. Nhưng vì trước mặt khách nên ông cũng làm bộ ta đây biết chữ, cầm tờ giấy cam kết coi lại lần nữa, gật gật đầu, rồi nói với người đến mượn bò :
- "Biết rồi, đợi chút xíu nữa ta tự mình đi là phải rồi".
Sĩ diện đúng nơi đúng chỗ thì làm cho người khác nể trọng mình, nhưng sĩ diện không đúng nơi đúng chỗ thì tự nhiên bị hố, làm trò cười cho thiên hạ, và bày ra cái dốt của mình. Không biết chữ thì nhờ người khác đọc giùm, đó mới là khiêm tốn thật.



Ông Trạch là hiền tế, chí thú làm ăn, giàu nhất Bạc Liêu. Vì ông Trạch giàu nhất Bạc Liêu nên con của ông được gọi là công tử.
Ông Trạch cho công tử đi Pháp học. Công tử về, đáp máy bay xuống ruộng lúa đậu chơi. Rền danh, công tử Bạc Liêu. 
Ông Trạch hỏi công tử : 
- Con trai, ở Pháp với ở An Nam mình có gì khác ?
Công tử trả lời :
- Thưa Cha, người Pháp khác dân mình : Họ hôn nhau công khai, còn đái nơi kín đáo. Dân mình thì lại hôn kín đáo mà đái công khai.
Gần đấy có một bức tường xây, viết bởi hàng chữ lớn : "Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa", một thanh niên đang đứng tè tại đó.



Chị đón một anh Grab trên đường Võ văn Kiệt. Bất ngờ khi nhận ra anh, dù đã ngờ ngợ ảnh trên app nhưng chị không thể tin rằng lại gặp chính người yêu cũ từ thuở hàn vi trong hoàn cảnh này. Anh cũng bất ngờ nhưng kịp trấn tĩnh và nói :
- Em lên xe đi, nhẹ nhàng thôi không đau vết mổ.
Kỉ niệm về cuộc tình 12 năm trước ùa về, chỉ vì suy nghĩ giàu nghèo mà anh chị chia tay. Anh vẫn vậy, vẫn ân cần và lịch thiệp :
- Em bỏ anh đi, anh mãi cũng chẳng thể yêu thêm ai, giờ anh vẫn một mình, công việc của anh cũng long đong lận đận, thu nhập kém, anh chạy thêm grab để trang trải cuộc sống em ạ.
Chị bất chợt phá tan bầu không khí :
- Em cũng ly dị 4 năm rồi anh ạ.
Vậy là bao nhiêu kí ức đẹp của 12 năm trước ùa về, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Suốt quãng đường hơn 10 km từ biển Mỹ Khê sang Nguyễn Lương Bằng, chị đã định ngỏ lời với anh mấy lần mà không dám, đến cuối chặng đường chị mới ngại ngùng nói :
- Hay mình quay lại đi anh ?
Anh mừng rỡ quay sang hỏi :
- Quay lại hả em ? Em có chắc không ?
- Chắc chắn anh ạ ! Quay lại nhé, lần này em không thể lỡ được. 
Anh trả lời chị với giọng rất vui :
- Nãy cước đi hết 83k, giờ quay lại chiều nữa thì tổng hết 166k nhé em. Mà em quên gì ở nhà hay sao mà phải quay lại lấy ?
Và từ lúc đó trở đi, không ai nói với nhau câu nào ! 
( Tg : fb "Người Giồng Trôm"- Cha Antôn Maria Vũ Quốc Thịnh )



Có một bà nọ đến Cha sở xin lễ, gặp lúc trưa là giờ Cha đang nghỉ trưa. Bà tính đi về thì thấy con chim sáo đẹp, dễ thương trong lồng chim, nên đưa tay vào vuốt lông nó. Sau đó bà giật mình vì thấy hàng chữ Cha ghi : "Chỉ xem, không được sờ tay vào". Bà ra về mà lòng cứ bồn chồn mãi, phải chi bà nhìn thấy hàng chữ trước thì bà đâu có dám.
Hôm sau bà quyết định đến xưng tội để cho cảm thấy nhẹ lòng. Bà lấy hết can đảm nói :
- Thưa Cha, con ...Con đã sờ con chim của Cha !
Cha sở hết hồn, lắp bắp :
- Hồi... Hồi nào ?
- Dạ thưa Cha, hồi hôm qua lúc Cha đang ngủ trưa à !



Để thử lòng trung của các sứ quân, vua Hán triệu Tào Tháo, Lưu Bị và Tôn Quyền vào cung thiết yến tiệc. Các cung nữ được bí mật bôi nhọ nồi vào ngực, rồi múa hát chiêu đãi.
Sau những màn múa hát mê hoặc, 3 nàng đẹp nhất được bố trí ngồi cạnh hầu rượu 3 vị. Bỗng đèn đuốc tắt hết. Một hồi lâu đèn nến mới sáng lên, thì thấy bàn tay Tôn Quyền đen thui, mũi Lưu Bị thì dính nhọ. Vua Hán nghĩ bụng : "Tôn Quyền khua khuắng cả cung nữ của ta, thế nào hắn cũng lấy đất Ngô; Lưu Bị ngửi cả cung nữ của ta, ắt là hắn thèm đất Thục, chỉ có Tào Tháo là trung thành". Vua Hán bèn ban khen Tào trung nghĩa. Tào Tháo khoái chí cười ha hả, lộ ra cả 2 hàm răng và lưỡi đều đen thui !
Vua Hán tức giận, lập tức ban chiếu chỉ : "Cấm bôi nhọ lãnh đạo".



Bà mẹ dạy con trai :
- Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu được vợ.
- Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.
- Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết định lấy nó.
- Đáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.
- Đáng khâm phục nhất của đời con là con vẫn chịu đựng được nó.
-Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang giữ.
...
Nghe xong cậu con trai liền òa lên khóc lóc thảm thiết. Bà mẹ thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
- Sao mày lại khóc, mày đã có vợ đâu ?
Cậu con trai vừa khóc mếu máo vừa trả lời :
- Hu hu...Con thương...con thương...Bố con quá !!!




Một nhà khoa học tính tình đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai. Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi :
- Sao con đi học về trễ vậy ?
- Con qua nhà bạn mượn sách về học. 
Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một bạt tai. Ông bố cười :
- Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không nói dối ông nội nửa lời.
Ngay lập tức, robot đạp ông một phát bay vô tường.
Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói :
- Sao anh làm thế với con ? Dù sao nó cũng là con anh !
Robot nắm đầu bà vợ, đánh cho mấy phát nữa.



Ông Thọ tán tỉnh cô gái Hà Lan :
- Lan ơi ! Anh yêu em.
- Thôi đi ông, đã g.a.y lại còn bày đặt !
- Anh là boy mà !
- Boy mà có sữa, lại còn bị tiệt trùng nữa ?



Ở quán rượu, một người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu Martini tại quầy bar, thì một cô gái xinh đẹp bước vào và ngồi bên cạnh. Ông ta quay sang bắt chuyện :
- Tôi đang ăn mừng cho một ngày đặc biệt.
Người phụ nữ đáp :
- Thật là trùng hợp ! Tôi cũng đang ăn mừng. Vậy ông mừng vì dịp gì vậy ?
- Tôi nuôi gà cảnh. Trước đây con gà mái của tôi không đẻ, nhưng hôm nay nó nhảy ổ rồi và cho ra một quả trứng rất xinh.
- Thật là trùng hợp ! Nhiều năm nay vợ chồng tôi không có con, nhưng BS vừa báo rằng tôi đang mang thai. Thật là mừng ! Thế sao con gà của ông đẻ được vậy ?
- À, tôi đã đổi con gà khác.
- Thật là trùng hợp !



Sáng nay ô tô bị xẹp lốp ngay sát rào bệnh viện tâm thần TW. Kích xe lê tháo bánh thay lốp, lóng ngóng thế quái nào mình đã văng hết cả 4 con ốc rơi lọt xuống khe rãnh cống vỉa hè, không thể lấy lên được.
Đang bối rối thì một bệnh nhân trong đám tâm thần đang hóng trong hàng rào bệnh viện nói ra : "Ông tháo mỗi bánh một ốc, lắp vào rồi chạy đến xưởng".
Mình trợn tròn mắt hỏi :
- Sao ông thông minh thế mà lại ở đây ?
Bệnh nhân trả lời :
- Tôi ở đây vì bị điên, chứ không phải vì bị ngu !!!



Tại một lớp cấp tiểu học, cô giáo hỏi học trò :
- Em kia ! Em cho cô biết ăn gì thì không có hóa chất ?
- Dạ thưa cô, ở nước ta chỉ có "ăn hối lộ" là không có hóa chất ạ...



Một vị giáo sư đang giảng bài về hiện đại hóa, ông cao hứng :
- 20 năm nữa sẽ có những cỗ máy hiện đại đến độ khi nhét vào máy con bò, thì sẽ cho ra xúc xích.
Bỗng một sinh viên ngắt ngang :
- Thế có cái máy nào khi nhét xúc xích vào sẽ tự động cho ra con bò không ạ ?
- Anh bao nhiêu tuổi rồi ?
- Dạ em 19 tuổi ạ !
- Thế thì 20 năm trước nhà anh đã có cỗ máy như vậy rồi đấy !



Tại một ngôi chợ, có mấy mệ ngồi uống nước bàn với nhau việc ăn chay. Một anh chàng đứng cạnh nghe mấy mệ nói :
- Đồ xoong nồi chảo chén tô dùng để nấu chay là tui để riêng hết.
- Tui cũng vậy, đã không ăn chay thì thôi, chứ đã quyết tâm ăn chay tháng mấy ngày thì phải lo nồi chảo chén phải nấu riêng chứ, cứ nấu chay rồi đem nấu mặn tội chết !
Anh chàng đứng cạnh lòng thắc mắc mãi tính hỏi mà sợ bị chửi.Chút lâu gần hết ly nước, quyết hỏi cho biết để lỡ mai mốt có ăn chay thì còn biết kẻo "mang tội" nữa, thế là anh chàng đứng cạnh mạnh dạn hỏi :
- Mệ ơi, cho con hỏi...Thế ăn chay là cái gì cũng để riêng, ngày nào ăn chay là đem ra, còn ngày nào ăn mặn là không được dùng hả mệ ?
- Ừ, nấu mặn rồi lấy cái đó nấu chay lộn xộn là tội lắm con à !
- Thế là trừ khi ăn chay trường, chứ nếu ăn chay một tháng mấy ngày thì mình phải thay luôn hàm răng hả mệ, chứ mình nhai mặn xong, mai mình nhai chay cũng tội chết mệ hả ?
Ngạc nhiên, mấy mệ không thèm trả lời anh chàng đứng cạnh, liếc một cái gần đứt con mắt luôn, mà tới giờ anh chàng đứng cạnh cũng chưa biết là có thay răng mỗi khi ăn chay không nữa.
Rồi không biết lúc ăn chay thì có cần "ngủ chay" hay vẫn ngủ mặn nhỉ ?



Đi chùa cầu cho tâm tịnh, không nóng giận.
Vừa ra khỏi cửa thì mất đôi dép. Chợt nhớ lời Phật dạy : "Nóng giận sẽ phá hủy tâm hồn".
Nên mình cũng vui vẻ xỏ đôi dép bên cạnh đi về.
Mô Phật !
Đơn giản vậy thôi.



Trong công viên, một người phụ nữ trung niên ngồi nghỉ trên ghế đá. một người đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh :
- Xin lỗi, chẳng hay bà có phải là nhân viên văn phòng ?
Người phụ nữ ngạc nhiên :
- Đúng thế ! Sao ông đoán được ?
- Nhìn cái mặt đần đần.
Người phụ nữ tức giận :
- Mặt ông đần thì có !
Người đàn ông buồn rầu :
- Thì tôi cũng là nhân viên văn phòng.



Trong bữa ăn, cậu bé bỗng nhiên hỏi bố :
- Bố ơi, chúng ta có thể ăn sâu không ạ ?
- Gớm quá ! Đừng nói về điều này trong bữa ăn.
Ăn tối xong, người bố thủ thỉ :
- Nào, con trai muốn hỏi gì nào ?
- Ồ, không có gì ạ ! - cậu bé nhỏ nhẹ - Vừa rồi có một con sâu trong bát canh của bố, nhưng giờ thì nó không còn nữa rồi !



Em có vợ là giáo viên.
Còn em thì chạy xe ôm.
Hôm qua đang đợi khách thì có thằng nhóc chạy đến, nhờ đóng giả làm bố nó đi họp phụ huynh và trả 200k. Nghĩ là ngon nên em đi luôn, ai dè vợ em là giáo viên của nó.
Bây giờ vợ em nghĩ em có con riêng nên đuổi em ra khỏi nhà từ sáng đến giờ.



Đứa bé tò mò hỏi mẹ :
- Mẹ ơi, tại sao trên đầu mẹ lại có mấy sợi tóc bạc vậy ?
Bà mẹ nghe xong, muốn nhân cơ hội này răn dạy con, liền nói :
- Là tại con đấy. Mỗi khi con hư là đầu mẹ lại bạc thêm vài sợi tóc.
Đứa bé suy nghĩ một lúc rồi gật gù :
- Giờ thì con đã hiểu tại sao đầu ngoại lại bạc trắng hết cả rồi !



Trong giờ học địa lý, cô giáo hỏi :
- Các em cho cô biết, quốc gia nào trên thế giới lấy hai bộ phận cơ thể người để đặt tên cho nước ?
- Dạ, em thưa cô, đó là Mông Cổ ạ !
- Em giỏi lắm. Thế em có biết quốc gia nào lại lấy trang phục của con người để đặt tên nước không ?
- Em chịu, thưa cô.
Nam giơ tay :
- Cô mời Nam.
- Dạ ! Em thưa cô, đó là nước Áo ạ !
- Tuyệt vời ! Thế các em có biết tại sao chỉ có nước Áo mà không có nước Quần không ?
Nam nhanh nhẩu trả lời :
- Thưa cô, cái này thì em biết ạ.
- Tốt rồi, em nói đi.
- Em thưa cô, chỉ có nước Áo mà không có nước Quần, bởi vì nếu có quần thì ta sẽ không nhìn thấy Cu Ba ạ !



Cách đây cũng đã lâu, trong trò chơi "Ai là triệu phú" trên đài Truyền hình VTV3 Hà Nội, do MC Lại văn Sâm điều khiển. Người được mời lên chiếc "ghế nóng" tham dự chương trình là cô Nguyễn thị Tâm, 27 tuổi, giảng viên trường Đại học Sư phạm thành phố Thái Bình. Câu hỏi nguyên văn như sau :
"Trong tứ trụ của Tự Lực Văn Đoàn : Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng; ai là người không phải anh em ruột với ba người kia ?"
Cô giảng viên ĐHSP suy nghĩ một lát rồi nói :
- Tự Lực Văn Đoàn tôi chưa nghe nói đến bao giờ cả. Hình như đó là một gánh cải lương. Còn Nhất Linh chắc chắn là một nghệ sĩ cải lương. Riêng Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng...tôi không biết 3 ông này có phải nghệ sĩ cải lương như Nhất Linh không.
- Vậy chị kết luận ai không phải anh em ruột với 3 người kia ?
- Tôi đề nghị cho tôi được hưởng quyền trợ giúp, gọi điện thoại cho người thân.
- Chị muốn gọi cho ai ?
- Cho anh Nam, một bạn đồng nghiệp cũng dạy trong trường. Anh Nam là người đọc rất nhiều sách, kiến thức rất rộng, chắc chắn anh ấy biết.
Phòng máy liên lạc với người tên Nam đang chờ sẵn ở nhà để trợ giúp, "cứu bồ" cho cô Tâm. Cô Tâm lập lại câu hỏi như chương trình đã hỏi. Đầu dây có tiếng trả lời rất lớn, dứt khoát, nghe rõ mồn một :
- Hoàng Đạo, Hoàng Đạo không phải là anh em ruột với Nhất Linh, Thạch Lam và Khái Hưng.
- Chắc chắn không anh ?
- Chắc trăm phần trăm.
- Ba mươi giây của chị đã hết. Xin chị cho biết câu trả lời.
- Tôi tin vào kiến thức của người bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi trả lời, Hoàng Đạo không phải anh em ruột với 3 người kia.
- Chị quyết định như thế ?
- Vâng, câu trả lời của tôi là phương án B, Hoàng Đạo.
- Sai. Đáp án của chúng tôi là phương án D, Khái Hưng. Khái Hưng không phải là anh em ruột với Nhất Linh, Hoàng Đạo và Thạch Lam. Hoàng Đạo tên thật là Nguyễn Tường Long, sinh năm 1906, em ruột nhà văn Nhất Linh, anh ruột nhà văn Thạch Lam. Như vậy phần thưởng của chị từ 5 triệu đồng còn lại một triệu đồng. Nhưng không sao, chúng ta lấy vui làm chính. Xin cám ơn chị đã tham gia chương trình.
Câu chuyện về cô giáo giảng viên trường ĐHSP thành phố Thái Bình, thật ra không có gì lạ trong nền giáo dục Việt Nam, bởi lẽ chương trình giáo dục không hề có bốn chữ Tự Lực Văn Đoàn.
Mặc dù đây là một nhóm tác giả quan trọng bậc nhất trong nền văn học hiện đại Việt Nam.



Một cụ ông, đã hơn 90 tuổi mà lúc nào ông vẫn gọi bà là vợ yêu, em yêu, mình yêu, cục cưng của anh. Thấy vậy có người hỏi rằng : 
        - Bí quyết gì đã giúp ông ngọt ngào hạnh phúc với bà như thế ạ ?
Ông cụ trả lời : 
    - Mùa Covid chích 3 mũi, tao quên mẹ cái tên của bả lâu rồi, nhưng tao đâu có dám hỏi lại !



Một buổi sáng, lễ cưới tại nhà thờ. Lễ cưởi ở đây đặc biệt là các cặp tân tòng. Nghi thức thì trang trọng, nhưng có những tình huống đặc biệt không ngờ đến.
Cô dâu hôm nay mới vào đạo chưa được một tháng, nên mấy phần hỏi đáp hơi "gập gềnh". Đến nghi thức trao nhẫn, chú rể đọc lời hứa trước : "Anh Giuse nhận em Maria làm vợ, hứa chung thủy..."Nghe rành mạch, rõ ràng, cả nhà thờ đều chăm chú.
Rồi đến lượt cô dâu, giây phút lịch sử : "Em, Maria xin nhận anh...Giê su làm chồng..." Đến đây, cô dâu chợt khựng lại, hình như nhận ra có gì đó...sai sai. Trong khi cả nhà thờ bắt đầu khúc khích. Cha Chủ tế cũng nhắc nhỏ : "Anh Giuse, không phải Giê su..."
Mấy hàng ghế sau lưng bắt đầu rộ lên, người thì cố nín, người thì bậc cười thành tiếng. Nhưng đỉnh cao là ông ngồi cạnh, ông ấy cười lớn nhất làm cho một người sát bên cũng hơi bực. Thế là người sát bên quay sang nhìn, không ngờ ông hỏi câu chốt : "Ủa, hai ông đó, ông nào lớn hơn vậy anh ?"
Nghe câu hỏi, người ngồi cạnh chịu không nổi nữa, ngồi cười tủm tỉm với ổng đến hết lễ luôn. ( Lm. Anmai, CSsR ).



Bà vợ đứng trước gương ngẫm nghĩ một lúc rồi bật tiếng thở dài :
- Trời ạ ! Tôi đã già, béo và xấu xí đến mức này sao ?
Thấy chồng không mảy may chú ý, bà vợ tiếp tục than :
- Phụ nữ đúng là số khổ. Có chồng con xong nhan sắc tàn tạ, giờ thâm đến mức soi gương cũng không dám nữa.
Ông chồng ngồi đọc báo gần đó lên tiếng :
- Bà còn may mắn hơn tôi chán, than thở gì chứ ?
Bà vợ bực mình :
- Đàn ông các ông thì có phải lo lắng gì đâu mà xuống sắc, lại còn bảo tôi may hơn ?
Ông chồng buông tờ báo thở dài :
- Bà tự ngắm mình trước gương có mấy phút thôi đã đau khổ vậy rồi. Còn tôi phải ngắm bà suốt từ ngày này sang tháng nọ mà có được than vãn tiếng nào đâu.



Vợ :
- Nếu giả sử có một con sư tử tấn công em và mẹ em thì anh sẽ cứu ai trước ?
Chồng :
- Anh không ra tay đâu !
- Sao thế anh ?
- Không lẽ hai con sư tử lại không thắng được một con.



Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2024

Đừng ngộ nhận để khỏi đau khổ và hối hận


 1. Câu chuyện đau lòng :
    Một người lính Mỹ cuối cùng đã được trở về nhà sau nhiều trận chiến ở Việt Nam. Từ San Francisco anh gọi điện cho ba mẹ mình :
    - Ba mẹ ơi ! Con đã trở về nhà đây, nhưng con có một chuyện muốn nhờ ba mẹ : Con có một người bạn, con muốn đưa anh ấy về nhà cùng con.
    - Chắc chắn rồi con trai yêu quý !
Cha mẹ anh vui vẻ trả lời :
    - Ba mẹ rất muốn gặp bạn con.
    - Nhưng có một điều con muốn nói trước với ba mẹ.
Chàng trai tiếp tục :
    - Anh bạn con đã bị thương khá nặng trong chiến tranh. Anh ấy đã hơi bị đãng trí, còn bị mất một cánh tay và một chân nữa. Anh ấy không có nơi nào để về, và con muốn anh ấy đến sống với chúng ta.
    - Ồ ! Ba mẹ xin lỗi con...con trai. Nhưng có lẽ chúng ta có thể giúp anh ấy tìm một nơi nào khác để sống.
    - Không ! Ba mẹ ơi. Con muốn anh ấy tới sống với chúng ta.
Người cha nói :
    - Con à ! Con có biết con đang yêu cầu cha mẹ điều gì không ? Một người tàn tật đến như vậy sẽ là một gánh nặng khủng khiếp cho ba mẹ... Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình chứ ! Ba mẹ không thể để một điều như vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống riêng. Ba nghĩ rằng con hãy về nhà đi và quên anh bạn đó của con đi, anh ấy rồi sẽ tìm được cách lo liệu cho cuộc sống của mình thôi.
    Lúc đó người con trai gác máy điện thoại. Cha mẹ anh không còn nghe thấy điều gì từ đầu dây bên kia nữa.
    Sang một vài ngày sau đó, họ đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ đồn cảnh sát San Francisco : "Con trai của ông bà đã qua đời, sau khi ngã từ trên một tòa nhà xuống". Cảnh sát đã thông báo như vậy cho họ. Cảnh sát San Francisco nhận định rằng : Đó là một vụ tự sát.
    Cha mẹ người lính trong đau đớn tột cùng đã vội vã bay tới San Francisco, và được đưa tới nhà xác thành phố để nhận diện thi thể của con trai. Họ nhận ra anh người con trai yêu quý của mình...
    Nhưng đột nhiên họ khiếp hãi không thốt nên lời, khi nhìn thấy một điều mà trước đó họ không hề hay biết : Đó là con trai của họ chỉ còn một canh tay và một chân.
    Những giọt nước mắt ân hận rơi xuống, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

2. Thay lời muốn nói :
    Gia đình là nơi mà mỗi người con luôn mong đợi được yêu thương và chấp nhận. Yêu thương thì phải biết cách thể hiện. Nếu cha mẹ phản đối hoặc khước từ con cái chỉ vì xu hướng cá nhân, điều này có thể tạo ra vết rạn nứt lớn trong mối quan hệ. Ngược lại, tình yêu thương và sự chấp nhận của cha mẹ sẽ giúp gia đình trở thành một nơi an toàn, nơi con cái có thể tìm thấy sự ủng hộ và niềm tin trong cuộc sống. Miệng của cha mẹ chính là số phận của con cái. Sự ngu dốt nhất của một gia đình là khi con cái bên ngoài không bị thế giới đánh bại, mà bị hủy hoại chính miệng của cha mẹ. Vết thương cơ thể có thể chữa lành theo thời gian, nhưng tổn thương do lời nói không dễ thấy lại đâm thấu tim. Lời nói độc hại chỉ khiến người thân yêu ngày càng xa cách, càng tuyệt vọng. Sự khích lệ, khen ngợi, động viên, tôn trọng, cổ vũ, của cha mẹ là động lực cho con cái bước tiếp không sợ hãi. Sự công nhận của cha mẹ là nền tảng để con cái cảm nếm niềm hạnh phúc.
    Đừng bao giờ phân biệt đối xử với người khác, vì chúng ta sẽ không biết được người thực sự bị gây tổn thương là ai. Hãy bao dung rộng lượng với mọi người và tự nghiêm khắc với bản thân mình.
    Nếu mỗi người chúng ta đều có thể dành sự bao dung và nhân ái cho những người lạ, như cho chính người thân của mình thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao.
    Hãy coi tất cả những việc khó khăn trong cuộc sống đều có thể giải quyết được một cách suôn sẻ, đừng vẽ cho mình những chướng ngại và thêm áp lực làm bạn không thể vượt qua.
    Hãy chấp nhận sự thay đổi. Đó là điều tất yếu cho sự trưởng thành. Cùng nhau chúng ta có thể biến đau khổ thành điều kỳ diệu và tình yêu, nhưng tất cả phụ thuộc vào chúng ta để tạo ra sự kết nối đó một cách có ý thức và có trách nhiệm.
    Hãy dũng cảm bước lên phía trước, chẳng có gì đáng sợ ngoại trừ chính nỗi sợ mà chính chúng ta tạo ra. Hãy sống giản dị và trân trọng những gì bạn có trong tay. Hãy biết trân trọng những thứ hiện tại, vì khi mất đi rồi ta mới bắt đầu thấy nó quý giá. Đời này bất hạnh nhưng đời sau không còn bất hạnh nữa, Thiên Chúa luôn yêu thương, giữ gìn và bảo vệ chúng ta, Ngài hứa sẽ ban cho chúng ta hạnh phúc vĩnh cửu.
    Có câu chuyện về hai anh em thương nhau, người này kín đáo vác lúa của mình lên đổ vào thùng lúa của người kia. Lần nọ, nửa đêm họ bắt quả tang nhau khi đang làm thế, họ ôm nhau khóc vì cảm động. Chỗ họ gặp nhau ấy, ở giữa hai nhà, sau đó được người ta dựng lên một đền thờ để tôn thờ Thiên Chúa. Ở bất cứ đâu người ta thương yêu và sống tử tế với nhau, ở đó là đền thờ đích thực có Chúa hiện diện. Còn ở đâu mà người ta quay lưng lại với tình người, thì dù đó là đền thờ nguy nga với phụng tự rộn ràng trang trọng đến mấy, vẫn không có Chúa ngự trị !
    Trong một bài giảng, Đức GH Phanxico nói rằng : "Hạnh phúc không phải là một bầu trời không có giông bão, không phải là con đường không có tai nạn, không phải là những công việc không có mệt mỏi, cũng không phải là những mối quan hệ không có thất vọng. Hạnh phúc là nhận ra rằng cuộc đời thật đáng sống, bất chấp mọi thử thách và khủng hoảng."
"Hạnh phúc không phải là định mệnh, mà là chiến thắng của những ai cố gắng hướng tới nó. Hạnh phúc là ngừng trở thành nạn nhân của các vấn đề, nhưng trở thành một diễn viên trong chính lịch sử của bạn."
"Bạn đừng bao giờ bỏ cuộc, đừng bao giờ từ bỏ những người bạn yêu thương, đừng bao giờ từ bỏ hạnh phúc vì cuộc sống là một vũ điệu đáng kinh ngạc, và bạn là một con người đặc biệt".
Gia đình là nơi Chúa gởi gắm tình yêu, là nơi mà mọi hy sinh đều phải gắn liền với lòng quảng đại. Thánh Teresa thành Lisieux từng nói : "Yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà là một sự lựa chọn, là hành động, dù khó khăn ta vẫn chọn yêu thương ".
    Tình thương đích thực phải là sự chấp nhận và tôn trọng, giúp người khác trưởng thành và sống đúng với bản thân mình. Hãy yêu thương một cách tỉnh táo và thấu hiểu, để tránh những tổn thương không đáng có cho người mà ta yêu quý.

3. Cầu nguyện :
    Lạy Chúa là Đấng từ bi và giàu lòng thương xót, xin dạy chúng con biết mở rộng lòng đón nhận những trường hợp kém may mắn, cho dù đó không phải là người thân thích máu mủ của chúng con.
    Lạy Chúa ! Chúa gọi chúng con nên hoàn thiện như Cha ( Mt 5,48 v Lc 6,36 ), không phải là không còn gì thiếu sót, mà hãy có lòng nhân từ, dẹp bỏ "cái tôi" ích kỷ, không xét đoán và càng không lên án, luôn bao dung đại lượng, vì thương xót là tình yêu không giới hạn. Xin dạy chúng con biết quảng đại, hy sinh, nhìn nhận mọi người là anh em với nhau, cùng một Thượng Đế là Cha để chúng con biết yêu thương, giúp đỡ và phục vụ lẫn nhau, không quản ngại những khó khăn vất vả, ngõ hầu làm đẹp ý Cha trên trời. Amen !

JB.SĨ TRỌNG.