Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

Những câu chuyện mang tính nhân văn



 CÂU CHUYỆN 1 :

Một phụ nữ da trắng dắt theo con trai ra phố, bà gọi xe tắc xi, tài xế là một người da đen. Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp người da đen nào nên sợ hãi, bèn hỏi mẹ :
- Người này có phải là người xấu không mẹ ? Tại sao ông ta lại đen thui như thế ?
Người tài xế da đen nghe vậy, trong lòng rất lấy làm khó chịu và tủi thân. Lúc này người phụ nữ liền nói với con trai :
- Chú tài xế này không phải người xấu, ông ta là một người tốt con à !
Chú bé nhíu mày một thoáng rồi lại hỏi tiếp :
- Nếu chú ấy không phải là người xấu, vậy có phải chú ấy đã làm một điều gì xấu xa lắm nên Thiên Chúa mới trừng phạt chú, bắt phải đen thui cả mặt mũi chân tay như thế chứ ?
Người da đen nghe xong mắt ngấn lệ, ông ta rất muốn biết người phụ nữ da trắng sẽ trả lời thế nào với con trai. Bà mẹ nhỏ nhẹ nói :
- Con ạ ! Ông ta là một người rất tốt, cũng không làm điều gì xấu cả. Vườn hoa của chúng ta có màu hồng, màu trắng, màu vàng...có phải không con ?
- Vâng ! Đúng ạ !
- Vậy hạt của hoa có phải đều là màu đen không ?
Đứa bé nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời :
- Đúng thế ạ ! Đa số là màu đen.
Bà mẹ vẫn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện một cách nhẹ nhàng :
- Hạt giống màu đen sẽ cho nở ra những đóa hoa đầy màu sắc và thơm ngát, tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, đúng thế không con ?
- Vâng !
Bé trai dột nhiên ngộ ra vấn đề và nói :
- A, con hiểu rồi. Vậy là chú tài xế đây không phải là người xấu. Cám ơn chú. Chú đã tô điểm cho cả thế giới thêm muôn màu muôn vẻ. Con muốn cầu nguyện cho chú ấy và cám ơn Chúa về điều tốt lành này, mẹ ơi !
Đứa bé thơ ngây đang ngồi cầu nguyện, người tài xế da đen nước mắt lăn dài trên má, ông thầm nghĩ :
- Vì những người da đen bị xem thường, nên suốt đời không ngoi đầu lên nổi. Hôm nay, người phụ nữ da trắng này đã dùng lời lẽ ôn hòa dạy con trai mình, hóa giải nỗi ám ảnh về thân phận da đen của mình trong lòng người con, rồi thằng bé đã vì mình mà cầu nguyện và xin Chúa chúc phúc... Mình thật sự phải tạ ơn Chúa và cảm ơn bà ta rất nhiều...
Lúc này, xe đã đến điểm dừng, người tài xế kiên quyết không lấy tiền xe, ông ta nói :
- Lúc bé, tôi đã từng hỏi mẹ tôi một câu hỏi như thế, mẹ tôi bảo : Vì chúng tôi là người da đen, nên đành phải chịu thua kém thôi... Nếu khi xưa mẹ tôi nói giống như câu nói của bà ban nãy, thì nhất định cuộc đời tôi đã đổi khác, thì hôm nay tôi đã có thể thành đạt trong xã hội hơn là cứ tự ti mặc cảm mãi mãi như mấy chục năm qua... Xin tạ ơn Chúa, xin cảm ơn bà và cháu bé dễ thương...



CÂU CHUYỆN 2 :

Trên một chuyến bay, ở hạng ghế bình dân có một phụ nữ trung niên quần áo sang trọng ngồi cạnh một ông lão trông có vẻ nghèo hèn ở ghế kế bên. Người phụ nữ lấy làm khó chịu, và sau một lúc cô ta bấm nút gọi service. Một nữ tiếp viên xuất hiện và người phụ nữ yêu cầu :
- Làm ơn đổi cho tôi một ghế trống, tôi không thể ngồi cạnh một người như thế này.
Nữ tiếp viên nhìn quanh một lúc rồi nói :
- Thưa cô, hạng ghế bình dân đã đầy kín cả rồi, không còn chỗ trống.
Người phụ nữ trung niên tức giận :
- Làm sao tôi có thể ngồi cạnh một kẻ quần áo bẩn thỉu như thế này chứ ? Tôi muốn gặp cơ trưởng ngay, tôi muốn được ngồi một mình !
Nữ tiếp viên yêu cầu người phụ nữ bình tĩnh, cô đi về phía phòng lái và trình bày với captain về sự việc xảy ra. Viên phi công suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi chưa từng gặp một việc như thế này trước đây, nhưng tôi có một cách giải quyết.
Rồi viên phi công nói nhỏ với cô tiếp viên, mắt cô ngời sáng và thầm cảm phục người phi công. Ít phút sau cô đã xuất hiện trước hàng ghế lúc nãy. Hành khách xung quanh cũng tò mò nhìn theo, xem nhân viên phi hành giải quyết thế nào.
Nữ tiếp viên nhìn ông lão và người phụ nữ, rồi lịch sự nói :
- Thật xin lỗi, vì sự bất tiện phải ngồi cạnh một người kỳ cục như thế này. Có một ghế hạng nhất còn trống, xin hãy đi theo tôi.
Người phụ nữ trung niên tươi cười đứng dậy. Nhưng nữ tiếp viên lại nhẹ nhàng cúi xuống ân cần dìu ông lão nghèo đứng lên, và cô chầm chậm nắm tay ông đi về khoang hạng nhất giữa tiếng vỗ tay reo hò của hành khách...
Dù chúng ta có thành công như thế nào trong cuộc đời, xin hãy học bước trên mặt đất và biết cúi đầu. Hãy học biết cư xử khiêm tốn, bởi vì tất cả chúng ta đều bình đẳng dưới chân Thiên Chúa. Lời Chúa Giêsu từng phán rằng : 
        "Hãy học cùng ta vì ta hiền lành và khiêm nhượng thật trong lòng" ( Mt 11,29a ).
        "Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên" ( Lc 14,11 ).
    Người Nhật có câu : "Bông lúa càng chín thì càng cúi đầu", nghĩa bóng là "Người càng hiểu biết nhiều thì càng khiêm tốn". Khi cái tôi ngạo mạn, hung hăng, thiếu kiềm chế và thể hiện tính khinh khi người khác; cái tôi xấu xí ấy sẽ làm mất đi các mối tương quan và sự bình đẳng.



CÂU CHUYỆN 3 :

Thánh Maximiliem Kolbe sinh ngày 08.01.1894, là một người Ba Lan. Ngài vào dòng Phanxico năm 16 tuổi. Ngài có học vị tiến sĩ về triết học và thần học, Ngài cũng rất say mê và am hiểu khoa học.
Với lòng nhiệt thành :
- Ngài thành lập Đạo binh Vô nhiễm. Sống tốt lành, làm việc và chịu đau khổ để chống lại ma quỉ.
- Ngài ấn hành tạp chí Hiệp sĩ Vô nhiễm, một tờ báo rao truyền Tin Mừng.
Có câu chuyện kể về Ngài rằng :
Hôm ấy nhà giam số 14 tại trại tập trung Đức Quốc Xã có một tù nhân bỏ trốn. Viên cai tù ra lệnh 10 người khác phải chết thay. Hắn chọn : 
- Thằng này, thằng này, thằng này...
Một trong số những người được chỉ định kêu lên :
- Ôi vợ tôi, con tôi !
Tiếng kêu thật thảm thiết và bi thương... Bất ngờ, tử tù số 16670 bước ra, nói với người cai ngục : 
- Tôi xin thay thế người này.
Viên cai tù hỏi :
- Mày là thằng nào ?
Tử tù số 16670 trả lời :
- Tôi là Linh mục Maximiliem Kolbe.
Viên cai tù đá người kia ra khỏi hàng và ra lệnh cho Linh muc Kolbe đứng vào chỗ đó.
Các tù nhân bị lột hết quần áo, nhốt vào một căn hầm, bị bỏ đói cho đến chết. Sáng đến ngày thứ 12, tức ngày 14.8.1941 cửa phòng giam đói được mở ra. Mọi người đều đã chết, chỉ còn mình Cha Kolbe đang cầu nguyện ở góc phòng. Viên cai ngục đến chích cho Ngài một mũi axit carbolic ân huệ.
Với tình yêu lớn lao, ba mươi năm sau, ngày 17.10.1971 tại Thánh đường Phero ở Roma , Đức GH Phaolo VI đã long trọng phong Cha lên hàng Chân phước. Tại buổi lễ này người ta thấy có sự hiện diện của cụ ông Giasowniczek, người mà trước kia Cha Maximiliem Kolbe đã chết thay cho.
Đến ngày 10.10.1982 Đức Gioan Phaolo II đã phong Ngài lên bậc Hiển thánh. 



CÂU CHUYỆN 4 :

Những ngày qua, chắc hẳn chúng ta đã nghe và đọc nhiều tin tức về một anh Trưởng thôn đã nhanh trí sơ tán 115 người dân lên khu vực an toàn, trước khi lũ quét đổ xuống ngôi làng :  Thôn Kho Vàng, xã Cốc Lầu, huyện Bắc Hà, tỉnh Lào Cai.
Được biết, anh tên là Ma Seo Chứ, sinh năm 1991, người H'Mông, có vợ và 2 con, cả gia đình và 115 người sơ tán đều là những tín hữu theo Chúa, sinh hoạt thuộc Hội Thánh Liên Hữu Cơ Đốc VN. Nhớ lại sự việc, anh Ma Seo Chứ chia sẻ : "Trước khi bão số 3 đổ bộ, cùng với đó đã mưa hai ngày và thấy sạt lở xung quanh nhiều quá. Nên sáng ngày 9/9, tôi có vận động anh em đi kiểm tra trên đỉnh đồi xem có vết nứt nào không, sợ nó sập xuống. Sau khi phát hiện vết sạt lở lớn cùng các vết nứt ở ruộng, tôi kêu gọi, vận động bà con trong thôn cùng nhau chặt cây vầu, dùng bạt để dựng lán trại, di dời bà con lên khu đất cao trên đỉnh đồi. Chỉ trong vòng 8 tiếng, toàn bộ người dân đã được đưa đến khu vực an toàn".
Trong khoản thời gian đó, 17 hộ dân không thể thông tin liên lạc với bên ngoài, phải chủ động mọi thứ. Anh Trưởng thôn lại tất bật lo tìm nguồn cứu trợ cho họ.
Anh Ma Seo Chứ cho biết : "Gia đình chúng tôi đã ở đây và tin Chúa hơn 30 năm rồi. Tối hôm ấy, trong tình thế cấp bách, tôi chỉ biết cầu nguyện với Chúa và bắt đầu sơ tán thôi, không nghĩ ngợi gì nhiều".
Lúc hỏi anh nghĩ như thế nào khi rất nhiều người đang gọi anh là "anh hùng", anh cười gượng : "Tôi không phải là người hùng gì cả, tất cả đều bởi Chúa thêm sức và hướng dẫn cho". Sau khi được nhiều người biết đến, anh Ma Seo Chứ cho hay, bản thân rất mệt và áp lực vì liên tục những cuộc gọi hỏi thăm, tiếp cận, cuộc sống dường như bị xáo trộn rất nhiều. Với anh, tất cả việc tốt và việc cần là mình phải làm, không mong đợi được ghi nhận hay đề cao - anh Ma Seo Chứ bày tỏ sự khiêm tốn thật thà.
    Cám ơn Chúa ! Giữa hoạn nạn Chúa đã dấy lên những cuộc đời làm sáng danh Ngài.
    Cám ơn Chúa ! Giữa hoạn nạn con dân Chúa vẫn tin cậy, chọn Ngài và bước tiếp.


CÂU CHUYỆN 5 :

Một ngày nọ, khi Victor Hugo trở thành một nhà văn nỗi tiếng, ông đi dạo qua những con phố đông người của Paris. Bất chợt, ông thấy một đám đông tụ tập quanh một người đàn ông rách rưới bị bắt gặp ăn trộm một chiếc bánh mì từ một tiệm bánh. Tiếng hò hét, chỉ trích không ngớt vang lên; sự phẫn nộ dữ dội của những người chứng kiến hướng về phía người ăn trộm. Victor Hugo đứng ở rìa đám đông, im lặng quan sát. Trong mắt mọi người, người đàn ông kia chỉ là một kẻ trộm cắp đáng bị lên án. Nhưng Victor nhìn thấy một điều khác : Một người đang đói khác, khuôn mặt gầy gò và đôi mắt trũng sâu chứa đựng sự tuyệt vọng. Victor cảm nhận được nỗi đau của người đàn ông và hiểu rằng không phải ai cũng lựa chọn con đường trộm cắp vì muốn, mà đôi khi đó là sự cùng quẫn của số phận. Bước qua đám đông, Victor Hugo tiến đến gần người đàn ông bị bắt. Ông cất giọng trầm ấm nhưng kiên định :
- Chúng ta có thể dễ dàng phán xét một người khi họ sai, nhưng có bao giờ chúng ta thử hiểu lý do khiến họ rơi vào hoàn cảnh như vậy không ? Đôi khi, lòng khoan dung còn có sức mạnh hơn cả sự ngay thẳng.
Những lời nói của Victor khiến đám đông im lặng. Một vài người cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt thay đổi từ giận dữ sang suy tư. Thấy thế, Victor lấy ra một ít tiền đưa cho người đàn ông, Victor nhẹ nhàng nói :
- Hãy dùng số tiền này mua bánh mì, để cuộc sống của anh không bị đẩy đến những hành động sai trái nữa.
Người đàn ông rưng rưng nước mắt, đôi bàn tay run rẩy cầm lấy tiền, cảm ơn Victor bằng cả tấm lòng. Đám đông dần tan đi, còn lại chỉ là sự tĩnh lặng của con phố và lòng biết ơn của một người được tha thứ.
Kể từ hôm đó, câu chuyện về sự khoan dung của Victor Hugo lan truyền khắp nơi. Ông không chỉ là một nhà văn vĩ đại với những tác phẩm sâu sắc về cuộc đời, mà còn là một con người với trái tim biết thấu hiểu và lòng khoan dung đối với "những người khốn khổ" và sống đúng với triết lý của mình : "Tôi biết có một điều tốt đẹp hơn sự ngay thẳng, ấy là sự khoan dung".





CÂU CHUYỆN 6 :

Thấy nam sinh dắt bộ xe máy đi giữa đường vì xe hết xăng, người đàn ông tốt bụng ở Sài gòn liền lấy chai nhựa rồi hút xăng trên xe của mình đổ qua cho xe của thanh niên ấy.
Giữa cuộc sống thành phố xô bồ, tấp nập, vẫn có những điều đáng yêu hiện hữu.




CÂU CHUYỆN 7 :

Ngày nọ, Lev Tolstoy đang đứng trên ga Tula thì một chuyến tàu nhanh dừng lại. Một quý ông vội rời khỏi toa hạng nhất và chạy về phía quán đồ ăn nhẹ. Chẳng bao lâu sau, một quý bà xuất hiện từ toa tàu và gọi theo ông ta : "George ! George !" Nhưng George đang mải mê với quán đồ ăn nhẹ, không nghe thấy.
    Qúy bà, trong lúc vội vã, thấy Tolstoy đứng gần đó và nhầm ông là một ông già bình thường. Bà tiếp cận Tolstoy và nói :
    - Ông già, ông có thể giúp tôi gọi người đàn ông kia lại được không ? Tôi sẽ cho ông một đồng xu.
    Tolstoy cảm thấy thú vị, đã làm theo và đưa George trở lại với quý bà. Bà này đưa cho ông đồng xu đã hứa. Trong khi đó, những người đứng trên sân ga bắt đầu thì thầm với nhau ;
    - "Nhìn kìa ! Đó là Tolstoy !
Qúy bà, giờ đây cảm thấy tò mò :
    - Ở đâu ? Ở đâu ?
Khi đó họ chỉ về phía ông già George, bà rất xấu hổ. Bà nhanh chóng chạy đến và thốt lên :
    - Ngài Tolstoy, xin hãy tha lỗi cho tôi ! Tôi cảm thấy thật xấu hổ...
Bà ta sau đó yêu cầu lấy lại đồng xu. Tolstoy cười lớn, trả lời :
    - Tôi không muốn trả lại đồng xu này... Có thể đây là đồng xu duy nhất tôi kiếm được một cách chân chính.
    Khi tiếng chuông thứ ba vang lên báo hiệu tàu sắp khởi hành, quý bà luống cuống quay về toa tàu của mình.

 Câu chuyện này lấy từ cuốn tiểu sử "Linh hồn Tolstoy" của Ivan Nazhivin, phản ánh sự khiêm tốn và khiếu hài hước của Tolstoy, ngay cả khi phải đối mặt với sự nhầm lẫn danh tính. Điều này cũng nói lên được tính quãng đại và sự cởi mở của một tâm hồn lớn.



CÂU CHUYỆN 8 :

Vua hề Charlie Chaplin kể rằng :
    Một lần, tôi đi tàu điện ngầm New York. Về đến nhà, tôi phát hiện ra trong túi có một chiếc đồng hồ vàng. Tôi không làm sao hiểu nổi nó rơi vào túi tôi như thế nào. Tôi quyết định mang tới đồn cảnh sát. Ngày hôm sau, tôi nhận được một bức thư : "Ngài Chaplin kính mến ! Tôi là một kẻ móc túi chuyên nghiệp. Hôm qua, trong tàu điện ngầm, tôi đã lấy trộm chiếc đồng hồ vàng của một quý ông, nhưng khi nhìn thấy ngài, tôi quyết định tặng ngài và bỏ vào túi ngài."
Một năm trôi qua, cảnh sát không tìm ra tên trộm lẫn chủ nhân của chiếc đồng hồ, nên họ đã gởi lại nó cho tôi. Các báo viết về điều đó, và ít lâu sau tôi nhận được bức thư thứ hai : "Ngài Chaplin kính mến ! Cách đây một năm, tôi đi tàu điện ngầm và bị đánh cắp một chiếc đồng hồ. Đọc báo, tôi biết một kẻ móc túi nào đó đã tặng ngài. Xin ngài hãy giữ lấy chiếc đồng hồ của tôi, thưa ngài Chaplin. Và vì tôi cũng ngưỡng mộ tài năng phi thường của Ngài không kém gì kẻ móc túi, xin gởi ngài chiếc dây đeo của nó".




CÂU CHUYỆN 9 :

Chú xe ôm dừng xe trước cổng cho cô sinh viên xuống. Bất ngờ cô đưa chú gói quà và nói :
- Chú về nhà rồi mở ra xem nhé !
Chú xe ôm về nhà, cất xe, vào phòng mở gói quà ra; ngoài bộ quần áo còn có cả tiền rất lớn, và một bức thư như sau :
"Thưa thầy, em là T-H học toán với thầy năm lớp 6 ở trường Nguyễn Trãi. Lên lớp 9 thì em nghe tin thầy bị giảm biên chế, đồng thời thầy cũng bị đau dây thanh quản nên khó nói. Từ đó thầy đi xe ôm kiếm sống, lúc nào cũng đeo khẩu trang kín mít để đừng có học trò nào nhận ra. Nhưng em đã nhận ra thầy khi thầy ngồi đón khách ở ngã tư. Từ đó, em không tự đạp xe đạp nữa mà đặt mối thầy chở em đi học hết lớp 9, hết phổ thông và lên đại học.
Sáng nào đi học em cũng lấy theo 3 phần ăn, một phần cho em đến lớp ngồi ăn, phần thứ hai biếu thầy, và phần thứ ba là biếu bà bán vé số nghèo ở góc đường Nguyễn Du. Ngày nào em cũng mua cho bà mấy tờ vé số, rất mong trúng số, nhưng chẳng hy vọng lắm.
Bố mẹ em hay thắc mắc về hành vi của em, nhưng vì chìu em nên mẹ cũng đồng ý.
Em phát hiện thầy rất yêu nghề dạy học. Dù không đến lớp nữa, nhưng thầy đã thành lập một trang web dạy kèm cho tất cả ai bị yếu toán.
Thầy đã dạy dỗ tận tình, giúp nhiều bạn lấy lại kiến thức cơ bản toán bị hỏng, để các bạn có nền tảng học tiếp. Thầy tập trung hướng dẫn biết bao học sinh trung học cơ sở trở nên vững về toán.
Thì ra ban ngày thầy chạy xe ôm, ban đêm thầy lên internet để dạy học miễn phí. Em nhận ra thầy vì cách nói quen thuộc của thầy vào cuối các buổi học là "các em cố gắng học để sau này phụng sự cho đời". Bây giờ lên mạng thầy vẫn nói câu đó. Trong cuộc đời thực, thầy là chú xe ôm đen đúa vất vả, nhưng trên mạng thầy vẫn còn uy phong của một thầy giáo tận tụy hiền lành.
Hình như trời không phụ lòng người, thầy không biết là em mua mãi rồi cũng trúng số, lúc đó em đang học năm thứ ba. Em lĩnh tiền rồi đưa hết vào gửi tiết kiệm ở ngân hàng. Em kiên nhẫn chờ đến hôm nay.
Hôm nay em đã tốt nghiệp nên không còn đi xe ôm nữa mà sẽ tự lái xe máy đi làm. Em kính biếu thầy một phần số tiền trúng số của em như chút lòng tri ân của người học trò ngày xưa, mà sự thành công của em hôm nay đã có không ít ơn thầy trong đó.
    "Nhất tự vi sư - Bán tự vi sư".
Mai này dù có đi xa, hằng ngày không còn ngồi trên xe của thầy, nhưng em vẫn luôn nhớ về "chú xe ôm" thân thể gầy gò có trái tim tình người quý báu, và dưới mái tóc đã bạc ấy là một tâm hồn cao cả".


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét