Thứ Năm, 19 tháng 9, 2024

Chuyện cười 2

 Hai cậu bé nói chuyện với nhau :
- Ê, tao hỏi mày cái này nha ?
- Nói đi.
- Ví dụ nhà mày nuôi một con chó và một con lợn. Đến đám giỗ, mày cần đưa một con lên bàn thờ. Con lợn nó nghĩ mày thịt con chó, con chó nó lại nghĩ mày thịt con lợn. Vậy theo mày, mày sẽ thịt con nào ?
- Con lợn.
- Mày suy nghĩ giống con chó quá !



Tại miếu thờ ông Chạch ( ông cá chạch ), các lão làng đang làm lễ vía. Dân làng đông lắm, quỳ lạy bên dưới theo tiếng chuông tiếng trống. Có bà ở hàng trên bị sổ mũi, thỉnh thoảng bà hỉ mũi rồi vẩy tay, rủi sao nước mũi văng ra sau trúng phải trán một ông, ông đưa tay lên quẹt...xem, rồi chấp hai tay lạy :
- Mô Phật ! Ngài zìa ( về ).
Ông quỳ kế bên lấy làm lạ hỏi :
- Ông nói ai zìa ? 
- Ông Chạch chứ ai !
- Sao ông biết Ngài zìa ?
- Thì ông đi ngang tui ông quyẹt cái đuôi trúng cái trán tui nhớt nhợt nè !
- Mô...P...h...ậ...t.... !



Phụ nữ thiệt là quá đáng... Hàng ngày họ tô son trát phấn đủ các loại lên má, lên môi...thì hổng sao. Cho đó là chuyện bình thường !
Trong khi đàn ông chúng tôi thì sao ?
Chỉ dính có một tí son trên mặt hoặc trên cổ áo... Là quý cô sẽ cho một trận lôi đình, tựa như trận động đất mấy chục độ Richter !



Trong phòng xưng tội, một phụ nữ Mỹ ngồi trước vị Linh mục :
- Thưa Cha, chồng con vừa qua đời đêm qua. Con có lỗi với anh ấy.
- Chúa tha tội cho con ! Hãy chuộc lại lỗi lầm bằng cách thực hiện mong ước cuối cùng của người đã khuất. Thế trước khi qua đời anh ta có cầu xin điều gì không ?
- Dạ, khó nói lắm !
- Con cứ nói ! Đó là những nguyện ước thiêng liêng.
- Anh ta van vỉ con : "Em đừng bắn ! Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng !"



Hai cha con người Gabrovo đi biển, đang lênh đênh ngoài khơi thì gặp bão. Ông bố ngửa mặt lên trời cầu khẩn :
- Lạy Chúa, xin Ngài hãy thương lấy chúng con. Qua được cơn bão này, con sẽ dâng Ngài một cây nến dài như cột buồm...
Đứa con rụt rè hỏi :
- Bố ơi, bố tìm đâu ra một cây nến dài như vậy ?
Ông bố giận dữ :
- Im ngay, thằng ngốc ! Cứ để bão lặng đi đã, sau đó rồi tính.
   


Trong một giấc mơ thấy Chúa, bà lão 75 tuổi hỏi mình còn sống được bao lâu nữa ? Chúa bảo bà còn thọ tiếp 25 năm. Sau giấc mơ đó, bà lão đến thẩm mỹ viện căng da, sửa mũi, cắt mí mắt, hút mỡ bụng... Trên đường trở về nhà, bà bị xe hơi đụng chết. Lên thiên đàng gặp Chúa, bà lão hậm hực :
- Ông nói năng cái kiểu gì vậy ? Làm tôi tốn tiền sửa sang, vỡ hết kế hoạch !
Chúa nhíu mày một lúc rồi nói :
- Là bà đấy ư ? Bà khác trước quá, nên tôi đã không nhận ra.



Ngồi sau xe, người khách vừa nhìn thành phố vừa trò chuyện với anh xe ôm, tới đoạn đường vắng người khách bổng thốt lên :
- Mới có 10 năm thôi, mà thành phố thay đổi nhiều quá !
Tưởng chở được Việt kiều về thăm quê hương, anh xe ôm liền hỏi :
- Uả ! Anh ở nước nào mới về vậy ?
- Dạ không anh ! Em mới ra tù được mấy hôm nay !
- Ôi ! Sao mà phải vào đó vậy ?
- Dạ...em đâm anh xe ôm, cướp xe rồi bị bắt !...Cũng ở ngay đoạn đường này nè !



Tại ga xe lửa, một bà khách càu nhàu với nhân viên nhà ga :
- Sao tàu lửa của các ông lại chậm trễ như vậy ? Hai lần trước tôi đã nằm tại phòng đợi một tiếng rưỡi đồng hồ, và lần này cũng vậy.
Anh nhân viên tươi cười :
- Thưa bà, chính vì vậy mà ở ga nào, chúng tôi cũng có phòng chờ cho hành khách !



Ba cô gái mới lấy chồng ngồi trò chuyện với nhau, một cô than thở :
- Chồng tớ làm nhân viên điện báo, tay gõ nhiều quá, đến khi nằm ngủ cũng gõ đầu tớ côm cốp.
Cô thứ hai tiếp lời :
- Thường thôi, chồng tớ làm ở nhà máy vặn vít, làm nhiều quá, hậu quả là gặp gì vặn nấy. Ngủ mơ còn vặn cái mông tớ nheo nhéo.
Tới lượt cô thứ ba, cô liền cười mãn nguyện. Thấy thế hai cô bạn mới tò mò hỏi :
- Thế còn chồng bà làm nghề gì ? Sao mà bà cười trông có vẻ mãn nguyện thế ?
Cô thứ ba vội đáp :
- À, chồng tớ cũng bị bệnh nghề nghiệp như chồng của các cậu thôi. Nhưng may thay, anh ấy lại là vận động viên bắn súng.



Từ quán nhậu đi ra một đám khoảng 6-7 mạng. Trong đó có một anh đi xiêu vẹo nhất, loay hoay cắm khóa, nghiêng ngả mãi mới nổ máy được, khi lái xe thì xe hết nghiêng bên phải lại đảo bên trái.
Nhóm CSGT hồ hỡi, chạy đến dừng ngay anh này lại, còn 5-6 anh đi sau thì được bỏ qua, lập tức một CSGT đưa máy kiểm tra nồng độ cồn để kiểm tra anh chàng này. Nhưng đo mãi cũng không thấy máy báo có cồn trong hơi thở. Anh CSGT tức lắm, trước khi thả anh này đi, vẫn cố với hỏi nguyên do. Anh chàng mỉm cười ;
- Tôi uống giọt nào đâu mà đòi có cồn !
- Thế sao anh đi lại như say vậy ?
- À, vì hôm nay đến lượt tôi làm ''chim mồi".



Một cô gái xinh đẹp viết trong nhật ký, trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương :
- Ngày thứ 1 : Biển đẹp, con tàu rất lớn, nhiều du khách và thuyền trưởng cực kì đẹp trai.
- Ngày thứ 2 : Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm tàu nếu mình từ chối làm bạn với anh ấy đêm nay.
- Ngày thứ 3 : Mình đã cứu con tàu cùng 1300 hành khách !



Ông bố đang ngồi xem phim, anh con trai bước vào nói :
- Bố ơi ! Con muốn lấy vợ.
Nghe xong, ông bố đứng lên tát cho một cái trời giáng, rồi quát :
- Xin lỗi ngay !
- Sao tự nhiên bố đánh con ?
- Có xin lỗi không ?
- Nhưng con có lỗi gì đâu ạ !
- Không có lỗi, vẫn phải xin lỗi !
Anh con trai miễn cưỡng nói :
- Con xin lỗi ạ !
Lúc này ông bố mới cười và bảo :
- Vậy là con lấy vợ được rồi đấy !



Có người muốn mượn của phú ông một con bò nên viết một tờ cam kết và kêu người đi mượn bò. Phú ông nhận tờ giấy cam kết, mặc dù không biết chữ. Nhưng vì trước mặt khách nên ông cũng làm bộ ta đây biết chữ, cầm tờ giấy cam kết coi lại lần nữa, gật gật đầu, rồi nói với người đến mượn bò :
- "Biết rồi, đợi chút xíu nữa ta tự mình đi là phải rồi".
Sĩ diện đúng nơi đúng chỗ thì làm cho người khác nể trọng mình, nhưng sĩ diện không đúng nơi đúng chỗ thì tự nhiên bị hố, làm trò cười cho thiên hạ, và bày ra cái dốt của mình. Không biết chữ thì nhờ người khác đọc giùm, đó mới là khiêm tốn thật.



Ông Trạch là hiền tế, chí thú làm ăn, giàu nhất Bạc Liêu. Vì ông Trạch giàu nhất Bạc Liêu nên con của ông được gọi là công tử.
Ông Trạch cho công tử đi Pháp học. Công tử về, đáp máy bay xuống ruộng lúa đậu chơi. Rền danh, công tử Bạc Liêu. 
Ông Trạch hỏi công tử : 
- Con trai, ở Pháp với ở An Nam mình có gì khác ?
Công tử trả lời :
- Thưa Cha, người Pháp khác dân mình : Họ hôn nhau công khai, còn đái nơi kín đáo. Dân mình thì lại hôn kín đáo mà đái công khai.
Gần đấy có một bức tường xây, viết bởi hàng chữ lớn : "Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa", một thanh niên đang đứng tè tại đó.



Chị đón một anh Grab trên đường Võ văn Kiệt. Bất ngờ khi nhận ra anh, dù đã ngờ ngợ ảnh trên app nhưng chị không thể tin rằng lại gặp chính người yêu cũ từ thuở hàn vi trong hoàn cảnh này. Anh cũng bất ngờ nhưng kịp trấn tĩnh và nói :
- Em lên xe đi, nhẹ nhàng thôi không đau vết mổ.
Kỉ niệm về cuộc tình 12 năm trước ùa về, chỉ vì suy nghĩ giàu nghèo mà anh chị chia tay. Anh vẫn vậy, vẫn ân cần và lịch thiệp :
- Em bỏ anh đi, anh mãi cũng chẳng thể yêu thêm ai, giờ anh vẫn một mình, công việc của anh cũng long đong lận đận, thu nhập kém, anh chạy thêm grab để trang trải cuộc sống em ạ.
Chị bất chợt phá tan bầu không khí :
- Em cũng ly dị 4 năm rồi anh ạ.
Vậy là bao nhiêu kí ức đẹp của 12 năm trước ùa về, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Suốt quãng đường hơn 10 km từ biển Mỹ Khê sang Nguyễn Lương Bằng, chị đã định ngỏ lời với anh mấy lần mà không dám, đến cuối chặng đường chị mới ngại ngùng nói :
- Hay mình quay lại đi anh ?
Anh mừng rỡ quay sang hỏi :
- Quay lại hả em ? Em có chắc không ?
- Chắc chắn anh ạ ! Quay lại nhé, lần này em không thể lỡ được. 
Anh trả lời chị với giọng rất vui :
- Nãy cước đi hết 83k, giờ quay lại chiều nữa thì tổng hết 166k nhé em. Mà em quên gì ở nhà hay sao mà phải quay lại lấy ?
Và từ lúc đó trở đi, không ai nói với nhau câu nào ! 
( Tg : fb "Người Giồng Trôm"- Cha Antôn Maria Vũ Quốc Thịnh )



Có một bà nọ đến Cha sở xin lễ, gặp lúc trưa là giờ Cha đang nghỉ trưa. Bà tính đi về thì thấy con chim sáo đẹp, dễ thương trong lồng chim, nên đưa tay vào vuốt lông nó. Sau đó bà giật mình vì thấy hàng chữ Cha ghi : "Chỉ xem, không được sờ tay vào". Bà ra về mà lòng cứ bồn chồn mãi, phải chi bà nhìn thấy hàng chữ trước thì bà đâu có dám.
Hôm sau bà quyết định đến xưng tội để cho cảm thấy nhẹ lòng. Bà lấy hết can đảm nói :
- Thưa Cha, con ...Con đã sờ con chim của Cha !
Cha sở hết hồn, lắp bắp :
- Hồi... Hồi nào ?
- Dạ thưa Cha, hồi hôm qua lúc Cha đang ngủ trưa à !



Để thử lòng trung của các sứ quân, vua Hán triệu Tào Tháo, Lưu Bị và Tôn Quyền vào cung thiết yến tiệc. Các cung nữ được bí mật bôi nhọ nồi vào ngực, rồi múa hát chiêu đãi.
Sau những màn múa hát mê hoặc, 3 nàng đẹp nhất được bố trí ngồi cạnh hầu rượu 3 vị. Bỗng đèn đuốc tắt hết. Một hồi lâu đèn nến mới sáng lên, thì thấy bàn tay Tôn Quyền đen thui, mũi Lưu Bị thì dính nhọ. Vua Hán nghĩ bụng : "Tôn Quyền khua khuắng cả cung nữ của ta, thế nào hắn cũng lấy đất Ngô; Lưu Bị ngửi cả cung nữ của ta, ắt là hắn thèm đất Thục, chỉ có Tào Tháo là trung thành". Vua Hán bèn ban khen Tào trung nghĩa. Tào Tháo khoái chí cười ha hả, lộ ra cả 2 hàm răng và lưỡi đều đen thui !
Vua Hán tức giận, lập tức ban chiếu chỉ : "Cấm bôi nhọ lãnh đạo".



Bà mẹ dạy con trai :
- Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu được vợ.
- Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.
- Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết định lấy nó.
- Đáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.
- Đáng khâm phục nhất của đời con là con vẫn chịu đựng được nó.
-Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang giữ.
...
Nghe xong cậu con trai liền òa lên khóc lóc thảm thiết. Bà mẹ thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
- Sao mày lại khóc, mày đã có vợ đâu ?
Cậu con trai vừa khóc mếu máo vừa trả lời :
- Hu hu...Con thương...con thương...Bố con quá !!!




Một nhà khoa học tính tình đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai. Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi :
- Sao con đi học về trễ vậy ?
- Con qua nhà bạn mượn sách về học. 
Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một bạt tai. Ông bố cười :
- Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không nói dối ông nội nửa lời.
Ngay lập tức, robot đạp ông một phát bay vô tường.
Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói :
- Sao anh làm thế với con ? Dù sao nó cũng là con anh !
Robot nắm đầu bà vợ, đánh cho mấy phát nữa.



Ông Thọ tán tỉnh cô gái Hà Lan :
- Lan ơi ! Anh yêu em.
- Thôi đi ông, đã g.a.y lại còn bày đặt !
- Anh là boy mà !
- Boy mà có sữa, lại còn bị tiệt trùng nữa ?



Ở quán rượu, một người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu Martini tại quầy bar, thì một cô gái xinh đẹp bước vào và ngồi bên cạnh. Ông ta quay sang bắt chuyện :
- Tôi đang ăn mừng cho một ngày đặc biệt.
Người phụ nữ đáp :
- Thật là trùng hợp ! Tôi cũng đang ăn mừng. Vậy ông mừng vì dịp gì vậy ?
- Tôi nuôi gà cảnh. Trước đây con gà mái của tôi không đẻ, nhưng hôm nay nó nhảy ổ rồi và cho ra một quả trứng rất xinh.
- Thật là trùng hợp ! Nhiều năm nay vợ chồng tôi không có con, nhưng BS vừa báo rằng tôi đang mang thai. Thật là mừng ! Thế sao con gà của ông đẻ được vậy ?
- À, tôi đã đổi con gà khác.
- Thật là trùng hợp !



Sáng nay ô tô bị xẹp lốp ngay sát rào bệnh viện tâm thần TW. Kích xe lê tháo bánh thay lốp, lóng ngóng thế quái nào mình đã văng hết cả 4 con ốc rơi lọt xuống khe rãnh cống vỉa hè, không thể lấy lên được.
Đang bối rối thì một bệnh nhân trong đám tâm thần đang hóng trong hàng rào bệnh viện nói ra : "Ông tháo mỗi bánh một ốc, lắp vào rồi chạy đến xưởng".
Mình trợn tròn mắt hỏi :
- Sao ông thông minh thế mà lại ở đây ?
Bệnh nhân trả lời :
- Tôi ở đây vì bị điên, chứ không phải vì bị ngu !!!



Tại một lớp cấp tiểu học, cô giáo hỏi học trò :
- Em kia ! Em cho cô biết ăn gì thì không có hóa chất ?
- Dạ thưa cô, ở nước ta chỉ có "ăn hối lộ" là không có hóa chất ạ...



Một vị giáo sư đang giảng bài về hiện đại hóa, ông cao hứng :
- 20 năm nữa sẽ có những cỗ máy hiện đại đến độ khi nhét vào máy con bò, thì sẽ cho ra xúc xích.
Bỗng một sinh viên ngắt ngang :
- Thế có cái máy nào khi nhét xúc xích vào sẽ tự động cho ra con bò không ạ ?
- Anh bao nhiêu tuổi rồi ?
- Dạ em 19 tuổi ạ !
- Thế thì 20 năm trước nhà anh đã có cỗ máy như vậy rồi đấy !



Tại một ngôi chợ, có mấy mệ ngồi uống nước bàn với nhau việc ăn chay. Một anh chàng đứng cạnh nghe mấy mệ nói :
- Đồ xoong nồi chảo chén tô dùng để nấu chay là tui để riêng hết.
- Tui cũng vậy, đã không ăn chay thì thôi, chứ đã quyết tâm ăn chay tháng mấy ngày thì phải lo nồi chảo chén phải nấu riêng chứ, cứ nấu chay rồi đem nấu mặn tội chết !
Anh chàng đứng cạnh lòng thắc mắc mãi tính hỏi mà sợ bị chửi.Chút lâu gần hết ly nước, quyết hỏi cho biết để lỡ mai mốt có ăn chay thì còn biết kẻo "mang tội" nữa, thế là anh chàng đứng cạnh mạnh dạn hỏi :
- Mệ ơi, cho con hỏi...Thế ăn chay là cái gì cũng để riêng, ngày nào ăn chay là đem ra, còn ngày nào ăn mặn là không được dùng hả mệ ?
- Ừ, nấu mặn rồi lấy cái đó nấu chay lộn xộn là tội lắm con à !
- Thế là trừ khi ăn chay trường, chứ nếu ăn chay một tháng mấy ngày thì mình phải thay luôn hàm răng hả mệ, chứ mình nhai mặn xong, mai mình nhai chay cũng tội chết mệ hả ?
Ngạc nhiên, mấy mệ không thèm trả lời anh chàng đứng cạnh, liếc một cái gần đứt con mắt luôn, mà tới giờ anh chàng đứng cạnh cũng chưa biết là có thay răng mỗi khi ăn chay không nữa.
Rồi không biết lúc ăn chay thì có cần "ngủ chay" hay vẫn ngủ mặn nhỉ ?



Đi chùa cầu cho tâm tịnh, không nóng giận.
Vừa ra khỏi cửa thì mất đôi dép. Chợt nhớ lời Phật dạy : "Nóng giận sẽ phá hủy tâm hồn".
Nên mình cũng vui vẻ xỏ đôi dép bên cạnh đi về.
Mô Phật !
Đơn giản vậy thôi.



Trong công viên, một người phụ nữ trung niên ngồi nghỉ trên ghế đá. một người đàn ông đứng tuổi ngồi xuống bên cạnh :
- Xin lỗi, chẳng hay bà có phải là nhân viên văn phòng ?
Người phụ nữ ngạc nhiên :
- Đúng thế ! Sao ông đoán được ?
- Nhìn cái mặt đần đần.
Người phụ nữ tức giận :
- Mặt ông đần thì có !
Người đàn ông buồn rầu :
- Thì tôi cũng là nhân viên văn phòng.



Trong bữa ăn, cậu bé bỗng nhiên hỏi bố :
- Bố ơi, chúng ta có thể ăn sâu không ạ ?
- Gớm quá ! Đừng nói về điều này trong bữa ăn.
Ăn tối xong, người bố thủ thỉ :
- Nào, con trai muốn hỏi gì nào ?
- Ồ, không có gì ạ ! - cậu bé nhỏ nhẹ - Vừa rồi có một con sâu trong bát canh của bố, nhưng giờ thì nó không còn nữa rồi !



Em có vợ là giáo viên.
Còn em thì chạy xe ôm.
Hôm qua đang đợi khách thì có thằng nhóc chạy đến, nhờ đóng giả làm bố nó đi họp phụ huynh và trả 200k. Nghĩ là ngon nên em đi luôn, ai dè vợ em là giáo viên của nó.
Bây giờ vợ em nghĩ em có con riêng nên đuổi em ra khỏi nhà từ sáng đến giờ.



Đứa bé tò mò hỏi mẹ :
- Mẹ ơi, tại sao trên đầu mẹ lại có mấy sợi tóc bạc vậy ?
Bà mẹ nghe xong, muốn nhân cơ hội này răn dạy con, liền nói :
- Là tại con đấy. Mỗi khi con hư là đầu mẹ lại bạc thêm vài sợi tóc.
Đứa bé suy nghĩ một lúc rồi gật gù :
- Giờ thì con đã hiểu tại sao đầu ngoại lại bạc trắng hết cả rồi !



Trong giờ học địa lý, cô giáo hỏi :
- Các em cho cô biết, quốc gia nào trên thế giới lấy hai bộ phận cơ thể người để đặt tên cho nước ?
- Dạ, em thưa cô, đó là Mông Cổ ạ !
- Em giỏi lắm. Thế em có biết quốc gia nào lại lấy trang phục của con người để đặt tên nước không ?
- Em chịu, thưa cô.
Nam giơ tay :
- Cô mời Nam.
- Dạ ! Em thưa cô, đó là nước Áo ạ !
- Tuyệt vời ! Thế các em có biết tại sao chỉ có nước Áo mà không có nước Quần không ?
Nam nhanh nhẩu trả lời :
- Thưa cô, cái này thì em biết ạ.
- Tốt rồi, em nói đi.
- Em thưa cô, chỉ có nước Áo mà không có nước Quần, bởi vì nếu có quần thì ta sẽ không nhìn thấy Cu Ba ạ !



Cách đây cũng đã lâu, trong trò chơi "Ai là triệu phú" trên đài Truyền hình VTV3 Hà Nội, do MC Lại văn Sâm điều khiển. Người được mời lên chiếc "ghế nóng" tham dự chương trình là cô Nguyễn thị Tâm, 27 tuổi, giảng viên trường Đại học Sư phạm thành phố Thái Bình. Câu hỏi nguyên văn như sau :
"Trong tứ trụ của Tự Lực Văn Đoàn : Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng; ai là người không phải anh em ruột với ba người kia ?"
Cô giảng viên ĐHSP suy nghĩ một lát rồi nói :
- Tự Lực Văn Đoàn tôi chưa nghe nói đến bao giờ cả. Hình như đó là một gánh cải lương. Còn Nhất Linh chắc chắn là một nghệ sĩ cải lương. Riêng Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng...tôi không biết 3 ông này có phải nghệ sĩ cải lương như Nhất Linh không.
- Vậy chị kết luận ai không phải anh em ruột với 3 người kia ?
- Tôi đề nghị cho tôi được hưởng quyền trợ giúp, gọi điện thoại cho người thân.
- Chị muốn gọi cho ai ?
- Cho anh Nam, một bạn đồng nghiệp cũng dạy trong trường. Anh Nam là người đọc rất nhiều sách, kiến thức rất rộng, chắc chắn anh ấy biết.
Phòng máy liên lạc với người tên Nam đang chờ sẵn ở nhà để trợ giúp, "cứu bồ" cho cô Tâm. Cô Tâm lập lại câu hỏi như chương trình đã hỏi. Đầu dây có tiếng trả lời rất lớn, dứt khoát, nghe rõ mồn một :
- Hoàng Đạo, Hoàng Đạo không phải là anh em ruột với Nhất Linh, Thạch Lam và Khái Hưng.
- Chắc chắn không anh ?
- Chắc trăm phần trăm.
- Ba mươi giây của chị đã hết. Xin chị cho biết câu trả lời.
- Tôi tin vào kiến thức của người bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi trả lời, Hoàng Đạo không phải anh em ruột với 3 người kia.
- Chị quyết định như thế ?
- Vâng, câu trả lời của tôi là phương án B, Hoàng Đạo.
- Sai. Đáp án của chúng tôi là phương án D, Khái Hưng. Khái Hưng không phải là anh em ruột với Nhất Linh, Hoàng Đạo và Thạch Lam. Hoàng Đạo tên thật là Nguyễn Tường Long, sinh năm 1906, em ruột nhà văn Nhất Linh, anh ruột nhà văn Thạch Lam. Như vậy phần thưởng của chị từ 5 triệu đồng còn lại một triệu đồng. Nhưng không sao, chúng ta lấy vui làm chính. Xin cám ơn chị đã tham gia chương trình.
Câu chuyện về cô giáo giảng viên trường ĐHSP thành phố Thái Bình, thật ra không có gì lạ trong nền giáo dục Việt Nam, bởi lẽ chương trình giáo dục không hề có bốn chữ Tự Lực Văn Đoàn.
Mặc dù đây là một nhóm tác giả quan trọng bậc nhất trong nền văn học hiện đại Việt Nam.



Một cụ ông, đã hơn 90 tuổi mà lúc nào ông vẫn gọi bà là vợ yêu, em yêu, mình yêu, cục cưng của anh. Thấy vậy có người hỏi rằng : 
        - Bí quyết gì đã giúp ông ngọt ngào hạnh phúc với bà như thế ạ ?
Ông cụ trả lời : 
    - Mùa Covid chích 3 mũi, tao quên mẹ cái tên của bả lâu rồi, nhưng tao đâu có dám hỏi lại !



Một buổi sáng, lễ cưới tại nhà thờ. Lễ cưởi ở đây đặc biệt là các cặp tân tòng. Nghi thức thì trang trọng, nhưng có những tình huống đặc biệt không ngờ đến.
Cô dâu hôm nay mới vào đạo chưa được một tháng, nên mấy phần hỏi đáp hơi "gập gềnh". Đến nghi thức trao nhẫn, chú rể đọc lời hứa trước : "Anh Giuse nhận em Maria làm vợ, hứa chung thủy..."Nghe rành mạch, rõ ràng, cả nhà thờ đều chăm chú.
Rồi đến lượt cô dâu, giây phút lịch sử : "Em, Maria xin nhận anh...Giê su làm chồng..." Đến đây, cô dâu chợt khựng lại, hình như nhận ra có gì đó...sai sai. Trong khi cả nhà thờ bắt đầu khúc khích. Cha Chủ tế cũng nhắc nhỏ : "Anh Giuse, không phải Giê su..."
Mấy hàng ghế sau lưng bắt đầu rộ lên, người thì cố nín, người thì bậc cười thành tiếng. Nhưng đỉnh cao là ông ngồi cạnh, ông ấy cười lớn nhất làm cho một người sát bên cũng hơi bực. Thế là người sát bên quay sang nhìn, không ngờ ông hỏi câu chốt : "Ủa, hai ông đó, ông nào lớn hơn vậy anh ?"
Nghe câu hỏi, người ngồi cạnh chịu không nổi nữa, ngồi cười tủm tỉm với ổng đến hết lễ luôn. ( Lm. Anmai, CSsR ).



Bà vợ đứng trước gương ngẫm nghĩ một lúc rồi bật tiếng thở dài :
- Trời ạ ! Tôi đã già, béo và xấu xí đến mức này sao ?
Thấy chồng không mảy may chú ý, bà vợ tiếp tục than :
- Phụ nữ đúng là số khổ. Có chồng con xong nhan sắc tàn tạ, giờ thâm đến mức soi gương cũng không dám nữa.
Ông chồng ngồi đọc báo gần đó lên tiếng :
- Bà còn may mắn hơn tôi chán, than thở gì chứ ?
Bà vợ bực mình :
- Đàn ông các ông thì có phải lo lắng gì đâu mà xuống sắc, lại còn bảo tôi may hơn ?
Ông chồng buông tờ báo thở dài :
- Bà tự ngắm mình trước gương có mấy phút thôi đã đau khổ vậy rồi. Còn tôi phải ngắm bà suốt từ ngày này sang tháng nọ mà có được than vãn tiếng nào đâu.



Vợ :
- Nếu giả sử có một con sư tử tấn công em và mẹ em thì anh sẽ cứu ai trước ?
Chồng :
- Anh không ra tay đâu !
- Sao thế anh ?
- Không lẽ hai con sư tử lại không thắng được một con.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét