Hôm đó, trên chuyến bay từ Ý qua Mỹ, mang theo một số Giám mục mới đi dự Công đồng Vatican II về, có một cô chiêu đãi viên rất đẹp. Sau chuyến bay, cô rất bực mình vì một đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào cô, và đôi mắt đó không là của ai khác hơn là Đức Cha Fulton Sheen, vị tông đồ lừng danh của nước Mỹ. Khi phi cơ hạ cánh, và đợi cho các hành khách xuống hết, vị Giám mục mới tiến đến trước mặt cô, nói nửa nghiêm trang nửa bông đùa:
”Cô đẹp lắm! Cô hãy cảm ơn Chúa vì đã cho cô đẹp!”
Vài hôm sau, có tiếng gõ cửa văn phòng của Đức Cha Fulton Sheen, cô chiêu đãi viên hôm nọ xuất hiện. Nàng vào đề liền:
-“Câu nói của Đức Cha làm con suy nghĩ mãi. Con phải cám ơn Chúa thế nào?”
-“Cô biết Trại Cùi Di Linh ở Việt Nam chứ?”
-“Vâng! Con đọc báo có nghe đến!”
-"Chúa đã lấy hết sắc đẹp của những người cùi ở đó mà ban cho cô. Cô hãy qua bên đó mà an ủi họ".
Chỉ từng ấy! Cô chiêu đải viên sau đó trút bỏ cả tương lai huy hoàng, khoác bộ áo nữ tu, và sau một thời gian tập sự học hỏi, đã tình nguyện sang Việt Nam phục vụ, ngay giữa những người cùi Di Linh, để cám ơn Chúa vì đã ban cho mình sắc đẹp.
( Trích từ cuốn "Chứng nhân Hy vọng" của ĐHY Nguyễn văn Thuận )
Câu chuyện 20 :
Ông chồng hỏi bà vợ : Ngày nào bà cũng đi nhà thờ cầu nguyện, thế bà có kiếm được những gì chưa ?
Bà vợ ôn tồn : Thường thì tui không kiếm được gì cả, nhưng nói đúng hơn là tui "mất đi nhiều thứ".
Và rồi bà vợ dẫn chứng ra một loạt những thứ mà bà bị mất đi qua việc cầu nguyện thường xuyên :
Tui mất đi sự ngạo mạn.
Tui mất đi sự kiêu căng.
Tui mất đi lòng tham.
Tui mất đi sự ham hố.
Tui mất đi sự giận dữ.
Tui mất đi sự dâm ô.
Tui mất đi sự đam mê dối trá.
Tui mất đi khuynh hướng phạm tội.
Tui mất đi sự bất kiên nhẫn, sự tuyệt vọng và sự nản lòng.
Đôi khi chúng ta cầu nguyện không phải là để đạt được một thứ gì đó, nhưng là để mất đi những thứ mà đã cản trở ta lớn lên trên đường thiêng liêng.
CHUYỆN VUI 21 :
Đề bài :
1. Tại sao người ta lại phải đóng móng sắt vào chân ngựa ? - Vì chân ngựa không có móng sắt.
2. Kiến thức là gì ? - Là kiến không ngủ.
3. Napoleon chết trong trận chiến nào ? - Trận cuối cùng.
4. Tuyên ngôn độc lập được ký ở đâu ? - Ở cuối trang.
5. Nguyên nhân nào dẫn đến ly hôn ? - Vì kết hôn.
6. Cái gì không ăn vào buổi sáng ? - Bữa trưa và bữa tối.
GV đã chấm, cho điểm 0 và có lời phê : "Không hiểu bài " !
CÂU CHUYỆN 22 : VẬY À !
Thiền sư Hakuin lập thiền thất trên núi. Dưới chân núi có một cửa hàng thực phẩm.
Ông bà chủ cửa hàng có một cô con gái xinh đẹp. Một hôm họ phát hiện con gái mình mang bầu.
Ông bà chủ cửa hàng hết lời nặng nhẹ, tra vấn xem con gái mình đã ngủ với ai.
Ban đầu cô ấy cự tuyệt, không hé miệng. Đứa bé sinh ra, cô gái nói nó là con của Thiền sư Hakuin.
Ông bà chủ cửa hàng ôm đứa bé lên giao cho Hakuin và mắng chửi Hakuin thậm tệ.
Hakuin ôm đứa bé vào lòng, nói : "Vậy à !"
Hằng ngày Hakuin đi xin các nhà lân cận sữa và các dụng cụ cần cho trẻ sơ sinh. Mỗi lần như thế Ngài nhận không biết bao nhiêu là lời nhục mạ, miệt thị, khinh bỉ. Ngài chỉ im lặng, ngày đêm chăm sóc đứa trẻ tội nghiệp.
Một năm sau, cô gái xinh đẹp thú nhận với bố mẹ cô rằng, người cha thật sự của đứa bé chính là chàng bán cá ngoài chợ.
Bố mẹ cô gái vội vàng đến tạ lỗi với Thiền sư, mong Ngài tha thứ cho và xin nhận lại đứa bé.
Hakuin nói : "Vậy à !"
Trao đứa bé cho họ xong, Ngài lặng lẽ quay gót trở vào và đóng cửa Thiền viện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét