Trăng bao phủ núi rừng sơn cước
Mà tình anh đứng lại nơi này
Nhiều cảm xúc đố ai biết được,
Trong gũi gần làm áng thơ bay.
Thuở ấy quen em thật lạ lùng,
Nhìn trời, nhìn đất vẻ bao dung
Em không thể hiểu anh gì hết,
Chỉ thấy nao nao tận đáy lòng.
Hồn anh như gió mùa thu tới,
Chạm phải mây trời giữa mênh mông
Em thương, nên cứ mong chờ đợi
Neo bến thuyền xa, cập bến gần.
Trăng lên, hôn đỉnh trời vô tận
Nghe gió ngàn ru núi điệp trùng
Vội vã đi vào đêm tĩnh mộng,
Hòa cùng âm hưởng gọi thời gian.
Trăng bao phủ cả miền sơn cước
Tình anh đây lưu lại chốn này
Nhiều cảm xúc giờ anh hiểu được
Nơi gũi gần tà áo em bay.
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét