LỆ ỨA
Sống một đời lăn lóc,
Viết đụng chạm người ta
Khi thức không thấy khóc
Ngủ rồi lệ ứa ra...
BÓNG HÌNH
Nửa đêm thức dậy,
Chỉ thấy bóng mình
Tưởng là ai đấy,
Chết rồi phục sinh.
NHẬN SỰ AN BÀI
Người ta cứ ngại vô thường
Rồi không dám bước trên đường trần gian
Thật ra, Thiên Chúa bài an
Cho ta từ thuở ta còn nằm nôi.
THỨC CHỜ QUA ĐÊM
Đêm nào không ngủ là đêm,
Nàng thơ xâu xé trái tim riêng mình
Nằm chờ ánh lửa bình minh,
Lắng nghe chim hót ru tình thảnh thơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét