( Tặng các nhà trí
thức yêu nước )
Nổ súng lên trời,
bắn trúng chi ?
Bắn sao cho được mấy
thằng lì ?
Mấy thằng lì lợm vô
liêm sỉ ,
Nó chẳng bao giờ
chịu bỏ đi .
Nổ súng lên trời,
bắn trúng ai ?
Trúng ai mà bắn, phí
công hoài ?
Tốn công, hao sức,
càng hao đạn
Súng bắn vô tình, nổ
trúng tai !
Nổ súng lên trời,
bắn trúng ai ?
Trúng ai mà súng nổ
lai rai ?
Tiếng to, tiếng nhỏ
như hù dọa
Những kẻ ngồi không
lại thở dài.
Nổ súng lên trời -
bắn chỉ thiên
Bắn sao cho trúng
mấy thằng điên ?
Đạn bay vi vút vào
vô tận,
Nổ súng xong rồi
thấy chẳng yên !
Nổ súng lên trời –
cõi tịch u,
Bắn sao cho trúng
mấy thằng ngu ?
Lũ ngu chẳng biết gì
mà sợ,
Súng nổ vang rền,
chó vẫn tru .
Nổ súng lên trời,
bắn trúng ai ?
Thức ai say ngủ suốt
đêm dài
Giật mình mới thấy
dân mình khổ
Nổ súng liên hồi
cũng điếc tai .
Nổ súng liên hồi, nổ
súng ư ?
Nổ sao cho khỏi bị
đi tù
Đời cha ăn mặn, đời
con khát
Nổ súng cho đời rõ
thực hư !
Trách khéo
*Tặng các TNLT.
Đời không dệt cảnh để vỗ tay,
Phải vẫy tô trên vũng nước lầy
Có kẻ tưởng rằng tôi đã thấy,
Ai ngờ tay đã thối từ đây.
Nếu nước nhà mất, ai tủi nhục ?
Dân tình đau khổ biết dường bao!
Những thằng đầu sỏ không hề tức
Nhưng kẻ trí thức sẽ thế nào ?
Tôi đã hát, còn anh tác đã hôi
Khó để làm nên chuyện ở đời
Một vũng nước đầy vầy nước đủng
Khi nào thì cạn, lúc nào vơi ?
Đại họa
Giặc Tàu muốn chiếm lấy nước ta,
Doanh nghiệp Trung Quốc trên đất nhà
Du lịch đi đâu cũng gặp chúng,
Ồn ào, ăn nói kiểu ba hoa.
Cha ông đổ máu để giữ gìn,
Đất nước ''hòa bình'' - ngủ chẳng yên
Biển cả, Hoàng Sa như mất trắng
Môi trường đe dọa, khổ ngày đêm.
Cá chết chồng chất ngập trắng bờ,
Thuyền bè, vó lưới gập nằm trơ
Ngư dân đói khát đang hấp hối,
Thảm họa môi sinh ập bất ngờ.
Như thế, làm sao không biểu tình
Dân đòi, chính phủ cứ làm thinh
Nhớ sao kiếp sống xưa nô lệ,
Nay dễ lâm vào cảnh đao binh.
Bao mạng dân thường bị bỏ rơi,
Khựa Tàu có mặt ở khắp nơi
Người dân thấp cổ kêu không thấu
Yêu nước bị bắt đánh tơi bời.
Lãnh hải biên cương hụt mất dần,
Đâu cần súng đạn để giao tranh
Giặc Tàu đầu độc và thuần hóa,
Đau khổ dân ta gánh bội phần.
Lãnh hải biên cương hụt mất dần,
Đâu cần súng đạn để giao tranh
Giặc Tàu đầu độc và thuần hóa,
Đau khổ dân ta gánh bội phần.
Ôi phận dân mình thật đáng thương,
Niềm đau mất nước, mất quê hương
Đói cơm rách áo còn ôm hận,
Cái nhục trăm năm, nỗi đoạn trường !
Thu tàn Đông dại
Thu hết rồi, đông giá lạnh quay về
So se áo, quấn khăn quàng ấm cổ
Bên hiên nhà, em đứng nhìn bở ngở
Mưa khóc thầm nhỏ lệ đón chờ xuân.
Ngôn tình chết trong bốn mùa thay lá,
Vần thơ điên vẫn sống đến muôn trùng
Ta cảm thấy không có gì là lạ,
Vì điên kia cũng đúng nghĩa như khùng.
Thu tàn đông dại, tại vì ai ?
Có lẽ thời gian chóng nhạt phai ?
Đốt nến thắp đời không cháy lửa,
Thôi đành chấp nhận một Tương lai !
Một tương lai không có gì sáng sủa,
Anh và em, đi hết cuộc đời này
Một đất nước đang tràn đầy lệ ứa,
Bên dòng đời vội vã giữa cuồng say.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét