Tuổi xế chiều hơi
thở mong manh
Bàn ghế ngỗn ngang,
xiêu vẹo gập gềnh
Tủ giường đóng bụi
không ai lau sạch .
Nhện giăng trần
nhà,đêm nghe lách cách
Tiếng gió khua cây,
củi rớt sau hè
Chén cơm chiều còn
đọng mùi ê
Một lũ kiến bò ngang
bò dọc .
Thương mẹ quá nhưng
con làm sao được
Khi con về mẹ chẳng
nhận ra
Nhìn dáng mẹ tấm
thân gầy guộc,
Đôi mắt buồn rướm lệ
diết da …
Thương mẹ quá, con
nhìn và khóc
Hôn lên đôi gò má mẹ
yêu
Con ước mong được về
bên mẹ
Để săn sóc cho mẹ
được nhiều …
JB.Sĩ Trọng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét