Loài người ngày nay nếu không biết dành chút ít thời gian để suy
niệm thì khó mà sống hạnh phúc hơn được. Trong Cựu Ước đã có một vị tiên tri
cho rằng: “Hòa bình, hòa bình, thế mà vẫn không có hòa bình. Và cũng chẳng có
ai nhận ra sự thể đó cả”. Còn trong Tân Ước thì Chúa Giêsu cũng đã rút khỏi đám
đông, vào nơi hoang vắng để cầu nguyện. Martha quá bận rộn về nhiều việc nên đã
được Chúa bảo cho hay rằng chỉ có một điều cần mà thôi. Để nuôi dưỡng đời sống
đức tin và có được an bình trong tâm hồn, người ta phải biết định kỳ tách mình
khỏi các lo lắng trần tục.
Có nhiều loại mệt mỏi: Mệt nhọc thể xác, để phục hồi sức lực có
thể ta chỉ cần ngồi nghỉ dưới bóng cây, hoặc nằm dài ra nghỉ; sự kiệt quệ trí
óc đòi hỏi phải ngơi nghỉ mới có thể tiếp tục nảy sinh các suy tư khác được.
Nhưng gian nan nhất vẫn là sự mòn mỏi tâm hồn mà chỉ có cách hiệp thông với
Thiên Chúa mới cứu chữa được.
Im lặng giúp ta ăn nói, nghỉ ngơi giúp ta suy tư. Một nhân chứng
đương thời với A. Lincoln kể lại rằng ông ta có sống với Lincoln trong ba tuần
lễ ngay sau khi trận đánh Bull Run kết thúc: “Đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi
bèn thử dợt lại những gì phải nói trước công chúng sáng hôm sau đó. Đã quá nửa
đêm, đúng ra là hừng đông. Và tôi nghe thấy có tiếng thầm thì trong phòng Tổng
thống ngủ. Cửa phòng hé mở, theo bản năng, tôi bước lại gần và thấy Tổng thống
quỳ bên một cuốn Kinh Thánh đang mở. Ánh sáng trong phòng chỉ vừa đủ. Ngài quay
lưng về phía tôi. Tôi đứng lặng một lúc, quá đỗi bàng hoàng và kinh ngạc. Rồi
tôi nghe Tổng thống buồn bã kêu lên: ‘Lạy Chúa! Chúa đã nghe lời cầu khẩn của
Salomon trong đêm khuya: xin cho được ơn khôn ngoan. Xin Chúa nhậm lời con đây,
con không thể dẫn dắt dân tộc này nếu Chúa không ra tay giúp đỡ con. Con là kẻ
nghèo hèn và tội lỗi. Lạy Chúa, Chúa đã nhậm lời cầu xin của Salomon, xin hãy
nghe lời con nài van mà cứu lấy đất nước này!”
Nay ta tự hỏi liệu không biết có bao nhiêu quan chức thời nay
biết kêu xin Thiên Chúa giúp đỡ họ chu toàn gánh nặng trên vai họ. Khi Liên
hiệp quốc lần đầu tiên nhóm họp ở San Francisco, vì sợ làm phật ý các kẻ vô
thần, người ta đã quyết định dành một phút im lặng thay vì lên tiếng cầu nguyện
xin Thiên Chúa soi sáng và hướng dẫn mọi dân nước. Khi thấy Phêrô không lưới
được cá, Chúa Giêsu bèn bảo ông “Hãy buông lưới sâu hơn”. Chính khi bị thất
bại, linh hồn càng phải rút ra xa bờ hơn.
Đấng Cứu Thế hứa ban cho ta “sự nghỉ ngơi tâm hồn” khi ta rút
lui. Nghỉ ngơi là một ơn Chúa ban chứ không phải tự ta tìm mà có hoặc là sự trả
công khi đã chu toàn công việc. Ham muốn, ganh tỵ, giàu sang và hà tiện đã
khiến con người suy nghĩ theo kiểu phàm tục. Sự nghỉ ngơi thực sự là việc kiểm
soát được mọi đam mê, khống chế được các khát vọng. Đó chính là niềm vui thích
của một lương tâm yên ổn. Và ta cũng đạt được sự nghỉ ngơi chỉ khi nào hiểu rõ
được cuộc đời này. Đa số các khuấy động ngày nay xảy ra là do người ta không
hiểu tại sao họ có mặt trên đời này, và họ sẽ đi về đâu và họ chẳng thèm phí
thời giờ để giải đáp các vấn nạn đó. Nếu không giải đáp được điều đó thì chẳng
giải quyết được điều chi cả. Kéo dài kiếp sống mà chẳng hiểu tại sao mình sống
hẳn là điều hết sức vô nghĩa.
Động lực hướng ngoại phải đi kèm với sự nghỉ ngơi bên trong, nếu
không năng lượng sẽ nổ tung và gây ra hành động thiếu khôn ngoan. Kẻ nào biết
dựa vào Thiên Chúa, kẻ ấy sẽ phục hồi sức mạnh: cả sức mạnh tinh thần và thể
xác. Một linh hồn mòn mỏi thường dễ kéo theo thân xác mệt mỏi. Ngược lại một
thể xác mệt mỏi lại ít khi làm cho linh hồn mòn mỏi hơn. Sự nghỉ ngơi theo quan
điểm Kitô giáo không phải là ngưng làm việc cho bằng việc giải thoát khỏi những
lo lắng do tội lỗi và ham hố đem lại. Hàng ngàn bệnh nhân loạn thần kinh cần
được phục hồi lại cuộc sống hài hòa bằng cách đem lại cho họ sức sống tâm linh
nhờ vào cầu nguyện, tĩnh tâm và chiêm niệm. Cuộc đời có thể ví như âm nhạc,
phải có những tiết tấu thinh lặng xen lẫn tiết tấu âm thanh.
Sự nghỉ ngơi do rút lui vào thinh lặng và sự suy niệm đem lại
không chỉ đơn thuần là ngưng làm việc, mà là nghỉ ngơi ngay trong công việc. An
bình của Đức Kitô không phải là một kiểu an bình thách thức, cứ đưa đầu ra đón
chờ bão tố. Nó là hòa bình để chiến đấu và là niềm vui cho lương tâm của những
ai biết lắng nghe tiếng lương tâm. Thế gian không thể ban tặng nó, cũng không
thể tước đoạt nó đi. Nó thống lãnh tâm hồn con người và đó là một thái độ bên
trong. Lưu tâm tới đời sống tâm linh thì phải biết nghỉ ngơi vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét