"Cũng là đất sét mà ra,
Bình hoa chưng ở trong nhà ngoài sân
Chiếc lu, chiếc vại đặt gần
Bờ rào, hồ nước, dưới chân góc tường
Cỏ xanh, bờ dậu, miệt vườn
Gốm lăn lóc để dễ thương muôn trùng
Khay trà, ấm nước sau lưng
Nhóm rơm lửa cháy bập bùng giữa đêm
Gốm đem đặt cạnh bậc thềm,
Bên hiên nhà gạch êm đềm gió ru
Phong lan chậu gốm khiêm nhu,
Nở hoa cánh mỏng tình thu dạt dào
Kệ hàng chưng gốm trên cao
Nhà lồng, cửa tiệm, góc nào đẹp hơn ?
Bản thân gốm chẳng biết hờn,
Miễn sao hiện diện làm tôn cuộc đời
Âm thầm từ tốn vậy thôi,
Lắng nghe hơi thở biển trời mênh mông
Tình yêu như muốn cho không,
Ai thích thì ngắm, phải lòng thì mê..."
Bình hoa chưng ở trong nhà ngoài sân
Chiếc lu, chiếc vại đặt gần
Bờ rào, hồ nước, dưới chân góc tường
Cỏ xanh, bờ dậu, miệt vườn
Gốm lăn lóc để dễ thương muôn trùng
Khay trà, ấm nước sau lưng
Nhóm rơm lửa cháy bập bùng giữa đêm
Gốm đem đặt cạnh bậc thềm,
Bên hiên nhà gạch êm đềm gió ru
Phong lan chậu gốm khiêm nhu,
Nở hoa cánh mỏng tình thu dạt dào
Kệ hàng chưng gốm trên cao
Nhà lồng, cửa tiệm, góc nào đẹp hơn ?
Bản thân gốm chẳng biết hờn,
Miễn sao hiện diện làm tôn cuộc đời
Âm thầm từ tốn vậy thôi,
Lắng nghe hơi thở biển trời mênh mông
Tình yêu như muốn cho không,
Ai thích thì ngắm, phải lòng thì mê..."
Tôi cũng như gốm vậy. Người Thợ nắn ra và muốn đặt để đâu tùy Người. Khi tôi đứng hoặc nằm ở một vị trí nào đó, ai thích thì ngắm, ai phải lòng thì mê. Tôi biết thân tôi. Khi tôi bước chân vào đời có nhiều người quen biết, nhưng đến hôm nay tôi chỉ có một người, người ấy đã gắn bó và trở nên máu thịt trong tôi. Người ấy không giống tôi hoàn toàn, người ấy và tôi vẫn có những điểm khác biệt nhau, nhưng những cái khác biệt đó làm cho đời sống hôn nhân của chúng tôi trở nên thú vị hơn, đúng như lời Kinh Thánh đã diễn đạt : "Cả hai nên một" - không những chỉ nói đơn thuần vậy mà còn nói : "Cả hai nên một xương một thịt"( St 2,24 ), vì chúng tôi quảng đại biết đón nhận những cái khác nhau để sống hòa hợp, yêu thương rồi bổ sung cho nhau. Không ai độc đoán với ai cả. Thật diệu kỳ !
Thân tôi là gốm cơ mà ! Gốm thì dễ vỡ nhưng nếu ta biết yêu quý, biết giữ gìn thì nó vẫn tồn tại. Sản phẩm từ tay Người Thợ làm ra thì nó chấp nhận với số phận của nó, chứ không đòi hỏi gì, miễn sao nó hiến dâng cho đời vẻ đẹp để người khác chiêm ngắm và có một chút gì đó rung động hòa cùng vẻ đẹp thiên nhiên, với ngoại cảnh xung quanh.
Thân tôi là gốm, tôi được một Người Thợ làm ra. Nguyên liệu chính trong tôi là đất nên tôi biết rằng sau này tôi cũng sẽ trở về với bụi đất. Hình như Thánh Phao lô cũng đã từng nói : x Rm 9,20-21.
Qủa thật gốm cũng quý lắm, vì gốm này giống hình ảnh Thiên Chúa, gốm này có bản chất là sự thiện, gốm này có tình yêu nên gốm này cũng rất hãnh diện và tự hào.
Nếu từ loài khỉ loài vượn mà ra mà không nhận biết mình là gốm thì tôi chẳng tự hào gì, vì như thế là tôi tự hạ thấp giá trị con người mình - Người Thợ làm ra chúng ta cũng sẽ buồn lắm. Cái khoa học tiến hóa ấy đã bịt mắt không cho ta nhìn thấy được Người Thợ Gốm, có thể dẫn đưa chúng ta đến trạng thái vô thần. Mà vô thần thì còn ý nghĩa gì trên đời này nữa.
Thân tôi là gốm. Tôi còn nhớ : Người Thầy, Người Thợ khi tạo dựng nên tôi, Người còn "thổi hơi" vào trong tôi để ban sự sống và linh hồn cho tôi. Như thế thì tôi giá trị lắm chứ !
Thân tôi là gốm. Tôi không thể quên rằng một Người Thợ đã làm nên tôi, nhưng bên cạnh tôi có hàng tỉ sản phẩm khác là những thân gốm, và gốm ấy làm nên một nhân loại sống trọn trong yêu thương của Người Thợ đã làm ra nó. Và tôi cũng không tránh khỏi những băn khoăn :
"Trước tôi ai đã là tôi,
Sau tôi bây giờ ai lại là tôi?"
"Tôi vẫn còn đây hay ở đâu,
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu ?"
( Hàn Mặc Tử )
Thời gian trôi qua, gốm rất dễ vỡ. Tôi biết thân phận này, mặc dù tôi có vẻ đẹp để cho người khác chiêm ngắm. Gốm dễ vỡ, nhưng nếu ta biết nâng niu, trân trọng nó thì qua thời gian dù có bị bụi bặm đeo bám nó vẫn có nét đẹp, chất liệu và hồn của gốm cũng không thể phai mờ.
Thân gốm trong tình trạng diễm phúc sơ khai thuở ban đầu, nay đã đánh mất. Nếu Người thợ gốm không yêu ta thì Người cũng thả lỏng, Người chẳng thèm quan tâm gì đến ta nữa. Nhưng không, Người đã yêu ta, vì Người đã tạo dựng nên ta. Có ai sanh ra đứa con rồi lại không yêu nó đâu, cho dù đứa con đó đẹp hay xấu. "Chẳng lẽ sản phẩm lại nói với người sản xuất : Sao ông làm ra tôi như thế này ? Phải chăng thợ gốm không có quyền dùng đất sét theo ý mình : từ cùng một nắm đất mà nắn ra đồ vật khác nhau, cái thì dùng vào việc cao quý, cái thì dùng vào việc thấp hèn"( Rm 9,20-21 ).
Thân gốm này mỏng manh yếu đuối, nhưng được Người Thợ phú bẩm cho khả năng nhận biết mình nên đã tự nhũ rằng :
Nếu biết dương trần là chốn trọ,
Tham lam danh lợi để làm chi
Một mai đi đến nơi phần mộ,
Thử hỏi rằng ta mang được gì ?
( JB.ST )
Nói thế thôi, tôi được diễm phúc và vinh dự lớn vì Người Thợ làm nên tôi đã cứu lấy tôi. Thế là gốm không bị hư mất vì gốm được Cứu chuộc. Cuộc đời gốm khi nhắm mắt xuôi tay thì đâu mang theo được gì, nhưng gốm vẫn còn trong ý nghĩa sống thiên thu vì gốm đã được Cứu chuộc. Gốm không bị rơi vào vực thẳm của hư vô. Đúng như lời Ngôn sứ Isaia : "Chúa là Cha chúng con, chúng con là đất sét, còn Chúa là người thợ gốm, tất cả chúng con đều do tay Chúa làm nên"( Is 64,7 ). Tiên tri Jêrêmia thì nói với dân riêng của Chúa rằng : "Hỡi Israel, đất sét ở trong tay thợ gốm thế nào, thì các ngươi cũng ở trong tay Ta thể ấy"( Jer 18,6b ).
Tôi cảm ơn NGƯỜI THỢ đã làm nên tôi. Làm nên tôi và mang theo cả một sứ mệnh và tôi nên giống hình ảnh Người. Người mang tôi vào cuộc đời, người đặt để tôi giữa cuộc đời. Tôi hiện diện giữa gian trần với bao vẻ đẹp xung quanh, tôi âm thầm trao tặng chính thân mình như Người tạo dựng nên tôi đã trao tặng.
TC tạo dựng con người được mô tả như một thợ gốm thần linh "lấy từ bụi đất nắn nên con người" ( St 3,19 ), chiều kích cao cả của con người trên mọi loài thụ tạo là được TC "thổi sinh khí vào".
Cám ơn Chúa cho con được làm "đất sét" trong tay Người-Thợ-Gốm chính là Ngài.