Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2019

Mùa trăng thơ

   ( 214 Bài )



















Bài 1 : TRĂNG BẾN SÔNG NHÀ

Ai  về  ghé  bến  trăng  đang  tắm,
Ngắm chuyến đò ngang chở khách qua
Ánh trăng rơi vãi màu nhung gấm,
Sóng   vỗ   lùa   xa  muốn   vỡ   òa.



Bài 2 : NỒNG NÀN TRĂNG

Ta về giữa chốn mê khôn,
Chân trần nhẹ bước, thả hồn phiêu du
Trăng lên sương khói mịt mù,
Tình trong mộng tưởng, hương Thu nồng nàn.



Bài 3 : TRĂNG CÔ QUẠNH

Trăng đứng nhìn ai giữa phố thành
Đêm  về  trăng  tỏa  sáng  long lanh
Quạnh hiu giăng kín đường trăng ngập
Đẫm  ướt  chân  em  bước  một  mình.



Bài 4 : TRĂNG VƯỜN NHÀ

Ơi  những  mùa  trăng  thật  dễ  thương,
Ru  trăng   trên   phiến  lá   cây  vườn
Nàng trăng nhảy múa không ngừng nghỉ
Gió  động  lay  cành  xoan  cuối  nương.



Bài 5 : TRĂNG GỢI TÌNH

Để lộ  ngàn năm  một  bóng  hình,
Khuôn trăng đầy đặn đẹp lung linh
Trời trăng trong trẻo ôm trăng đứng
Vũ   trụ   bao   la   muốn   tỏ   tình.



Bài 6 : TRĂNG MƠ

Trăng vẫn nằm yên để đợi chờ,
Gió  về  vỗ  nhẹ  ánh  trăng  mơ
Ở trong sương khói làm sao biết,
Vẻ đẹp trăng nghiêng thấm bụi mờ.



Bài 7 : TRĂNG DU THUYỀN

Ướt đẫm sương chiều, trăng mới lên
Thiên  nhiên  cây  cỏ  tỏ  thay  đèn
Khung trời lãng mạn, trăng tình tứ
Sông nước thuyền trăng, khách lạ quen.



Bài 8 : HOA TRĂNG

Trăng  vỡ  thành  hoa  lát đát  rơi,
Đường đêm phủ ngập ánh trăng trời
Cỏ cây  cành lá  che  khuất bóng,
Gió  mát,  đêm  về   ru  biển   khơi.



Bài 9 : TRĂNG MỘT MÌNH

Một mình đi dưới lũng tơ trăng,
Đọc truyện thơ xưa nhớ bóng nàng
Tóc xỏa vai gầy, buông câu hát
Trăng  trôi  gò má,  ướt  hàm răng.



Bài 10 : TRĂNG LẶNG

Gió thôi thúc trăng về nguồn cội,
Trăng  buồn  tình  nên vội  bỏ đi
Để  lại  gió  thầm  thì  một  cõi,
Trăng êm đềm chẳng nói năng chi.



Bài 11 : TRĂNG MẬT

Rót mật thiên nhiên xuống vũng hồn
Trăng   kề   tận   má,  má   kề   hôn
Ngoài kia trăng nhảy, trăng vờn gió
Trăng  lọt vào  song,  cọ  cửa  buồng.



Bài 12 : TRĂNG ẨN MÂY

Trăng thả mình trôi cõi nước mây,
Đẹp như bông lụa giữa ban ngày
Trời đêm sao chứa đầy cám dỗ ?
Trăng  nở hoa  lòng em  ngất ngây.



Bài 13 : TRĂNG NGỌT

Trăng ngọt hơn đường, vắt sửa thơm
Trăng  đu  qua  võng  lá  cây  vườn
Ngàn hoa lốm đốm theo trăng chảy
Gió động lay cành, trăng ngấm sương.



Bài 14 : TRĂNG KHÔNG GIÀ

Trăng đẹp là trăng mãi không già,
Hồn người luôn đậm nét kiêu sa
Tình  trăng lai láng  ơn  tuôn đổ,
Cho   kẻ   si   tình   gọi   thiết   tha .



Bài 15 : TRĂNG TRUNG THU

Trăng  như  cô  gái  khỏa  thân,
Nằm nghiêng bên chiếc đèn lồng Trung Thu
Trời  trăng  tran  trác  hát  ru,
Mấy   câu   tình   tứ   gởi   bù   ngày   qua.



Bài 16 : TRĂNG GIẢ TƯỞNG

Bên  cầu  ai  dệt  lụa  đón  trăng ?
Gỉa tưởng cung trăng có chị Hằng
Nước chảy, sông đời trôi lặng lẽ
Chị Hằng không thấy, thấy sao băng.



Bài 17 : HỎI TRĂNG ?

Tại sao lại có ánh trăng rằm ?
Vũ trụ còn ôm trăng tắm trăng
Em đẹp như vầng trăng kia mọc
Bên đồi trăng chọc gió băn khoăn.



Bài 18 : TRĂNG TRIỀN NÚI

Trăng tựa vào lưng núi cúi đầu,
Suối rừng róc rách giữa đêm thâu
Chim rừng say ngủ cùng đêm vắng
Trăng vẫn bình yên sáng tỏa mầu.



Bài 19 : TRĂNG THỦY CHUNG

Trăng đẹp hồn nhiên tựa bóng hình,
Người yêu  xưa cũ  vẫn  còn trinh
Hồn trăng thanh khiết không vương vấn
Dẫu  chết  hay còn, trăng  vẫn  xinh.



Bài 20 : TRĂNG THOÁT TỤC

Rót lệ thiên nhiên xuống vũng hồn
Người yêu trăng ngắm lộc trăng thơm
Mùa Xuân không đến trong đời thực,
Thoát  tục  làm  trăng  hết  dỗi  hờn.



Bài 21 : TRĂNG QUA KẺ LÁ

Nâng nhẹ cành cây, trăng mới lên
Nhìn  qua  kẻ  lá  mặt  trăng  hiền
Mắt trăng lúng liếng, môi trăng đẹp
Trăng rót vào hồn mật thiên nhiên.



Bài 22 : THỂ THƠ TRĂNG

Tôi đang viết giữa mùa thơ trăng ấy,
Một  thể thơ  không thấy  ở trên đời
Thơ hiện thực hòa cùng thơ siêu thực
Cho  dù   đây  trăng  gió   có  lả   lơi.



Bài 23 : TRĂNG CÁM DỖ

Khó  để  con  người  ta  tỉnh ngộ,
Dù trăng cám dỗ đến bao nhiêu
Biết rằng trăng đẹp làm người khổ
Say  mê  là  sụp  đổ  vương  triều.



Bài 24 : THỀM TRĂNG

Ngủ dưới trăng đôi khi không ngủ được
Vì  ánh trăng  chiếu sáng  suốt  cả đêm
Trăng hiểu rõ tình người yêu trăng trước
Nên  ánh  trăng  mãi  rọi  ướt  bên  thềm.



Bài 25 : VƯỜN TRĂNG

Ánh sáng tuôn tràn trăng tịch nhiên
Mây trôi gió lượn chốn vương điền
Tình trăng  thôi thúc  đơm  hoa nở,
Thi  sĩ   đắm  chìm   trong   cõi  tiên.



Bài 26 : TRĂNG ĐẠI DƯƠNG

Biển  vẫn  bình  yên  bến  cửa  đời,
Bất ngờ thuyền bị sóng buông lơi
Vầng trăng kia thốt lên mầu nhiệm
Trăng  đã   có  ngày   ru  biển  khơi.



Bài 27 : THƠ VÀ TRĂNG

Vần thơ quen thuộc với vầng trăng,
Chỉ khác là trăng đẹp vĩnh hằng
Trăng  dễ  trao  quyền  ơn Cứu độ,
Còn  thơ   thì   vạn  nỗi  băn  khoăn.



Bài 28 :TRĂNG ƠN CHÚA

Không  có  Chúa  ta  làm  chi  được,
Không tiếng thơ, không vượt sức mình
Trong  bí  ẩn  không  hề  biết  trước,
Và   cuộc   đời   dự   ước   bấp   bênh.



Bài 29 : UỐNG TRĂNG

Trăng ngọt hơn đường em biết hông ?
Trăng buông từng giọt xuống thinh không
Người say trăng uống vào gan ruột,
Thấm  đẫm  qua  tim,  nhuộm  máu  hồng.



Bài 30 : TRĂNG SỨ MỆNH

Trăng vờn với gió, gió vờn trăng
Vẻ đẹp  trăng  lay động  cõi lòng
Trăng  biết  nơi  này  rất  thế  tục,
Nên trăng cần chiếu sáng, soi trong.



Bài 31 : VẺ ĐẸP TRĂNG

Trăng băng qua được dải ngân hà,
Trăng xuống miền quê đậu thướt tha
Vẻ  đẹp  trăng  gần  như  thoát  tục,
Đồi  cao  trăng  nở  trắng  như  hoa.



Bài 32 : TRĂNG THƠ

Trăng không sóng soải để nằm,
Trăng bay lơ lững trên tầng không trung
Gió mây chạm phải những vùng,
Trăng không chịu nỗi, trăng đành gởi thơ.



Bài 33 : TRĂNG CHẠY TRỐN

Trong chốn rừng hoang chẳng ai thăm
Nơi này trăng trú ngụ quanh năm
Ngày nay rừng bị người chặt phá,
Trăng  phải   ra  đi   kiếm   chỗ  nằm.



Bài 34 : TRĂNG TUẦN HOÀN

Đất nước còn trăng, trăng còn nước
Những ghềnh những thác đón trăng lên
Trăng mọc bờ Đông, trăng tha thướt
Bờ   Tây   gặp   gỡ   ánh   trăng   hiền. 



Bài 35 : TRĂNG TỰ THÚ

Về thành phố trăng càng thấy khiếp,
Điện đường soi sáng suốt nguyên đêm
Lầu cao trăng đến không người tiếp,
Để  lại   trăng   qua   mấy  bậc  thềm.



Bài 36 : TRĂNG THUỞ XƯA

Thuở ấy  thư sinh  mang  áo trắng,
Nàng trăng chưa dám bám mắt theo
Với bao  kỉ niệm  chiều  êm vắng,
Lửng lơ  trăng chiếu  sáng  bên đèo.



Bài 37 : TRĂNG THIỀN VIỆN

Đêm xuống thuyền ai nhẹ lướt dòng
Trăng tà rọi chiếu cả thinh không
Sông sâu  lạnh lẽo  mà  trông thấy,
Thiền  viện  là  nơi  mặt  nước  lòng.



Bài 38 : TRĂNG DIỆU VỢI

Trăng rải lụa mềm lên ý thơ,
Người yêu trăng gỡ mối tơ vò
Nhờ  trăng  an  ủi  thơ  vô  tận,
Cập bến sông trời trăng ước mơ.



Bài 39 : TRĂNG ƯỚT MƯA

Mưa ướt làm trăng không sáng nhiều,
Mảng tường xanh mướt một màu rêu
Trăng  đang  hờn  dỗi  bên  tay  gió,
Cây cỏ  buông mình  trong  lãng phiêu.



Bài 40 : TRĂNG VỠ NỢ

Loài  hoa  kia  mới  nở
Trăng  vỡ  nợ  mất  rồi
Người yêu trăng nhiều quá
Biết  bao  giờ  trăng  thôi ?



Bài 41 : TRĂNG ĐÁNH THỨC

Vạn  vật  hình  như  đã  ngủ  rồi,
Mà trăng đánh thức để trăng chơi
Bầu trời lan tỏa trăng phơi sáng,
Trăng tựa vào lưng những ngọn đồi.



Bài 42 : HOA TRĂNG LINH MỤC

Con tưởng tượng nhiều hoa trăng quá
Làm sao Cha đọc thấy được trăng ?
Trăng Linh mục cho đời từng đóa,
Sưởi   ấm  lòng   bao  kẻ   giá  băng.



Bài 43 : NHỚ TRĂNG QUÊ

Trăng nằm lỡn vỡn dưới buồng cau,
Nơi  mẹ  tôi  hay  đứng  hái  trầu
Tôi nhớ quê nhà... Thương biết mấy,
Trăng lên như chạm phải niềm đau !



Bài 44 : TRĂNG HỒNG ÂN

Tôi gởi  trăng vào  cặp  lứa đôi,
Tơ trăng ban phước bởi ơn trời
Lứa đôi  nào biết trăng  như thế,
Trăng sẽ suốt đời chạm phải môi.



Bài 45 : TRĂNG THẢNH THƠI

Chiều  nay  trăng  mọc  ở  lưng đồi,
Có  cả  dân  làng  đứng  đợi  chơi
Ánh trăng thân thiện, tình dân mến
Bên bến  sông đời  được  thảnh thơi.



Bài 46 : HƯƠNG TRĂNG

Trăng ướp vào hồn những ngọt thơm,
Nghe như  ngụp lặn  những  vị ngon
Hương trăng mát dịu, tình trăng ấm
Trăng  dễ  xua  tan  những  nỗi  buồn.



Bài 47 : TRĂNG TẾ NHỊ

Trăng vờn gió thổi lỗi nhiều hơn,
Trăng đã  đi qua được  vũng hồn
Trăng biết tình đời hay trái ngược
Nên  trăng  nhè nhẹ  đặt môi  hôn.



Bài 48 : TRĂNG THƠM

Trăng thơm nồng nàn như hoa bưởi,
Người yêu trăng mới thấy trăng thơm
Trăng vàng đan áo thay  mùa cưới,
Bao  cặp  tình  nhân  hẹn  ước  thèm.



Bài 49 : TRĂNG BÌNH DỊ

Trăng sáng trên giàn hoa thiên lý,
Trăng rơi  lí  tí  giọt theo  sương
Lúc này trăng chẳng còn huyền bí
Vẻ đẹp trăng cộng hưởng miệt vườn.



Bài 50 : QUÊ TRĂNG

Bữa  nay  trời  đã  có  trăng,
Trăng lên, trăng đứng, trăng nằm dễ thương
Ánh trăng tỏa sáng miệt vườn,
Trời  quê  hồn  hậu  chạm  muôn  tơ  vàng.



Bài 51 : TRĂNG NGÃ

Ngọt ngào trăng lọt xuống cầu ao
Cá  lội, thuyền câu  lặng lẽ  chào
Ánh sáng trăng vờn qua mặt nước
Gió lay, trăng ngã giữa ngàn sao.



Bài 52 : TRĂNG MƠ ƯỚC

Độc giả ngày nay cũng yêu thơ,
Nên trăng không thể dễ thờ ơ
Hồn trăng lai láng luôn mơ ước
Động đến lòng ai cũng đợi chờ.



Bài 53 : TRĂNG HÂN HOAN

Tơ trăng vàng óng sóng truyền xa
Vũ  trụ  bao  la  chung  một  nhà
Trăng lọt tỏm trong vòng tay ấm,
Niềm  vui  trăng  bộc  lộ  hoan  ca.



Bài 54 : TRĂNG THỀ

Ánh sáng tuôn tràn khắp lối đi,
Trăng không giữ được nét tình si
Nỗi lòng trăn trở trăng ôm ấp,
Thà thế  còn hơn  trăng  biệt ly !



Bài 55 :TRĂNG THIỀN

Đức Phật thiền trăng, trăng đứng yên
Đôi  tay  Đức  Phật  phải  run  lên
Cuộc  đời  thế  tục  bao  buồn  khổ,
Đức  Phật   xuất  gia   để   nhập  thiền.



Bài 56 : TRĂNG TỰ CHỦ

Đức Phật khoanh chân trước cửa thiền
Nhìn trăng  chiếu sáng  ở  đầu  hiên
Đắm chìm  trong cõi  không  vô định,
Trăng  vẫn   ngã  mình   rất   tự  nhiên.



Bài 57 : TRĂNG HÒ HẸN

Anh biết là trăng muốn hẹn hò,
Nên anh chọn cảnh để làm thơ
Gần trăng anh viết thành thi tứ,
Cầu nguyện cho trăng chớ hững hờ.



Bài 58 : TRĂNG THÁNH THỂ

Đắm lịm trong hồn anh có trăng,
Trăng mang ân sủng của ngàn năm
Bầu trời Thánh Thể trăng lơ lửng,
Rọi  chiếu  tim anh  cõi  Vĩnh Hằng.



Bài 59 : SAY TRĂNG

Trăng dẫu đi về cõi nước mây,
Hồn người vẫn cứ mãi mê say
Tình trăng ấp ủ qua năm tháng
Cạn chén cùng trăng ở chốn này.



Bài 60 : TRĂNG BIỂN HỒ

Anh đem thi tứ chép thành thơ,
Tắm mát tơ trăng giữa Biển Hồ
Nơi chốn đất trời xưa Chúa ngự
Thuyền chài đánh cá với Phêrô.



Bài 61 : TRĂNG NÚI THÁNH

Anh về  Núi Thánh đón trăng lên,
Bên mộ Giêsu - Chúa dịu hiền
Cho cả nhân gian đều sửng sốt,
Nhớ  Người  xưa  đã  chết  vì  em.



Bài 62 : TRĂNG HỒI ĐỊNH

Trăng  lồng  gió  thổi  dỗi  hờn  ai ?
Trăng  cọ  lên  vách  đá  miệt   mài
Những mảng rêu phong, tường tróc cũ
Trăng  buồn  gởi  nụ  dệt  ngày  mai.



Bài 63 : TRĂNG VƯƠNG TRIỀU

Trăng gió vờn nhau trước cổng thành
Hoa vườn thượng uyển nở khoe nhanh
Nhà  vua  thiếu  vắng  người  tri  kỉ,
Mặt  mũi   tâm  hồn   thấy   lạnh  tanh.



Bài 64 : TRĂNG THỜI GIAN

Gió  đợi  trăng  lên  đến  cuối  mùa,
Trăng còn ngần ngại mấy câu thưa
Hồn trăng bát ngát nhưng trăng đếm
Xem   thử  thời  gian  đã  đủ  chưa ?



Bài 65 : TRĂNG PHÚC ÂM

Có   cảnh   làm   ta   phải   lỡ   mê,
Ánh  Trăng  đứng  hẹn  ở  sông  thề
Thuyền chài bỏ lưới nhìn Trăng giảng
Trăng   đã   tỏ   tình   cho   kẻ   nghe.



Bài 66 : TRĂNG BÁO MỘNG

Có lần trăng bỗng thấy chiêm bao,
Bên   áng   lệ   văn   suối   lệ   trào
Trăng muốn khóc thầm cho hậu thế:
Bao  giờ  đất  nước  hết  binh  đao ?



Bài 67 : NHẮN GỞI TRĂNG

Trăng  hỡi, trăng  đừng vội  bỏ đi !
Hồn anh tiếc nuối vẻ phương phi
Không gian trời rộng trăng hờn dỗi
Cây   cỏ   ru   tình   khóc   biệt   ly !



Bài 68 : ÁNH TRĂNG BỜ ĐÁ

Trăng lên cồn đá rêu phong,
Ngã theo lăng tẩm ướt dầm trong sương
Mộ bia sóng gió thất thường,
Trăng hôn bờ cát dịu dàng làm quen.



Bài 69 : TRĂNG LÃNG TỬ

Thôi  được  rồi  em,  chớ  nói  gì
Đường đời trăm vạn nẻo chân đi
Ánh trăng chênh chếch trên đầu suối
Chấp  chới  thời  gian  độ  phẳng  lì.



Bài 70 : NGƯỠNG MỘ TRĂNG

Thiên nhiên cây cỏ tỏ lời yêu :
Vì thấy nàng trăng đẹp mỹ miều
Đẫm lệ khi trời qua mưa ướt,
Êm đềm lúc cảnh tựa tranh thêu.



Bài 71 : TRĂNG PHAN THIẾT

Ô   kìa !   trăng   mọc   ở   Đồi   dương,
Ánh sáng loang loang chiếu vệ đường
Khách sạn đông người nay vắng khách
Thì  thầm  tiếng  gió  lẫn  trong  sương.



Bài 72 : TRĂNG HÒA NHẠC

Thiên nhạc làm trăng hết thẹn thùng
Trăng vờn, gió thổi, biển bao dung
Tình nhân dạo mát quanh đồi cát,
Nghe  hát  hòa  ru  giữa  điệp  trùng.



Bài 73 : TRĂNG MIỀN BIỂN

Đem   thi   tứ   cột   lồng   lên   biển   cả,
Nghe gió vờn trăng nhảy ngã trên nương
Trong ánh sáng thiên đường trăng chiếu tỏa
Thuyền khơi xa không gợn sóng vô thường.



Bài 74 : TRĂNG QUÊ

Về quê  thăm lại  ánh  trăng xưa,
Bên cạnh vườn dâu, mái cổ chùa
Dưới lũy tre làng trăng chiếu sáng
Sông  quê  lặng  lẽ  dáng  đò  đưa.



Bài 75 : TRĂNG NGƯỢC DÒNG

Ướt đẫm trăng lên, mùa Hạ đến
Thu về như chạm tuyến tơ trăng
Mây  vỡn  vơ  bay,  sầu  cập  bến
Trăng chở thuyền nan chạy ngược dòng.



Bài 76 : TRĂNG HOANG DẠI

Anh biết đường trăng đi chậm rải
Còn anh thì muốn tải thơ nhanh
Ánh trăng quanh quất vào hoang bãi
Gọi  tiếng  thơ  anh  dậy  dỗ  dành.



Bài 77 : ĐỢI TRĂNG VỀ

Vắng một thời gian cũng khá lâu,
Thơ quên bên giếng đợi, trăng sầu
Tay đành gác bút ngang nghiên mực
Để  chực  trăng  về  dưới  khóm  lau.



Bài 78 : TÌM TRĂNG CHỐN CŨ

Ta  lại  tìm  trăng  trong  dị  ảo,
Hương trăng thơm ngọt suốt một thời
Nơi  mẹ  ngồi  bên  hiên  đan  áo,
Lan   nở   khoe   nhành   ru   lả   lơi.



Bài 79 : TRĂNG CHAN HÒA

Chết lịm cùng trăng giữa phố người
Trăng về ánh sáng rải muôn nơi
Vườn cây xanh mướt, trăng lòn lá
Trăng thả ngàn hoa xuống vũng đời.



Bài 80 : THỀ YÊU TRĂNG

Trăng   dẫu   đi   về   cõi   vô   vi,
Hồn anh vướng bận bởi tình si
Yêu trăng đành phải theo trăng mãi
Cho  dẫu  là  trăng  sống  cõi  gì.



Bài 81 : TRĂNG THẦN ĐỊNH

Đức Phật khoanh chân nhập cõi thiền
Đất  trời  đứng  lặng, biển  bình  yên
Sông sâu nước chảy không triều lượng
Thần định  cho trăng  trả  muộn  phiền.



Bài 82 : HUYỀN THOẠI TRĂNG

Trăng  vẫn  nằm  yên  để  đợi  chờ,
Gió  về  chở  nhẹ  ánh  trăng  thơ
Thiên nhiên ca tụng tình muôn thuở
Huyền  thoại  trăm  năm  một cơ đồ.



Bài 83 : TRĂNG ĐÌNH LÀNG

Lãng đãng mây chiều bay thướt tha
Trăng lên rải chiếu ngọn cành đa
Đình làng vắng vẻ, sương chiều lạnh
Vọng tiếng chuông chùa rung diết da.



Bài 84 : TRĂNG ĐỘ LƯỢNG

Trăng  vẫn  là  trăng,  gió  tự  tình
Muôn đời trăng đậm nét tươi xinh
Môi trăng thơm ngát, tình trăng rộng
Gởi  trọn  ân  tình  vạn  chúng  sinh.



Bài 85 : TRĂNG HUYỀN DIỆU

Tôi   mê   vẻ   đẹp   ánh   trăng   rằm,
Sương xuống thuyền trăng nhẹ lướt băng
Gắn kết chiêm bao cùng mộng tưởng,
Hòa  vào  âm  hưởng  giữa  hư  không.



Bài 86 : TRĂNG TỪ TỐN

Lồng lộng ngàn năm chẳng tiếc gì,
Trời   ban  trăng   vẻ  đẹp   lưu  ly
Không gian vô tận, trăng ngời sáng
Nhưng ánh mắt trăng chẳng hiếu kỳ.



Bài 89 : KHUẤT VỊ TRĂNG

Tôi tắm tình trăng trên chữ viết,
Môi thơm đong ngọc tuyết châu sa
Trăng ướp hồn thơ tôi diễm tuyệt,
Cho tôi những choáng váng say ngà.



Bài 90 : TRĂNG PHỐ CỔ

Trăng dệt ngàn hoa giữa thị thành
Đèn lồng phơi rải lối đi nhanh
Nhà rường ẩn kín sau màu ngói,
Phố  cổ  thơm  mùi  hoa  ngọc  lan.



Bài 91 : LỆ TRĂNG

Trăng rót mật vào hồn hoang dại,
Trăng lên trăng đứng hứng trăng tàn
Hoa trăng thơm ngọt rơi đầu bãi,
Ứa lệ  trăng đầy  hương  rượu  vang.



Bài 92 : KHÍCH LỆ TRĂNG

Muôn đời trăng lộ vẻ thanh tao,
Cho dẫu dương gian bấm nút chào
Trăng vẫn ngọt ngào như sữa mẹ,
Môi trăng gợi cảm đẹp dường bao.



Bài 93 :TRĂNG BIẾN THỂ

Mùa  thơ  trăng  mọc  bọc đồi  mơ,
Vẻ đẹp  thiên nhiên  chẳng  bến bờ
Sông nước cuộn tròn trong cõi mộng
Không gian  vời vợi  đọng  thành tơ.



Bài 94 : SỢ TRĂNG CHẾT

Ta sợ một ngày trăng viên tịch,
Ta đâu còn đứng ngắm trăng lên
Trăng qua bao chặng đường bi kịch
Lòng ta  ôm nỗi  nhớ muộn  phiền.



Bài 95 : KHẼ RU TRĂNG

Đêm xuống trăng tàn theo bóng râm
Hoa trăng thơm ngọt, miệng trăng thầm
Khẽ   ru   trăng   hát   lời   vô   tận,
Trong  áng  mây  vàng  trăng  nhẹ nâng.



Bài 96 : TRĂNG ĐÀ LẠT

Ướt đẫm sương chiều bay thướt tha
Trăng lên tỏa sáng những ngôi nhà
Rừng  thông  vi  vút  reo  trong  gió,
Thung  lũng  ru  mình  giấc  ngủ  xa.



Bài 97 : BÁT NGÁT TRĂNG

Trăng đã đi về dưới bóng thông,
Trăng ôm gối mộng dệt tơ hồng
Vầng trăng nghiêng đổ khi chiều xuống
Bát ngát hoa lòng, trăng sáng trong.



Bài 98 : TRĂNG BIỂN ĐẦY

Biển đón trăng lên lộ nửa hình,
Lập lòe trăng sáng tựa lân tinh
Biển đẩy đưa trăng vào cửa vịnh
Sóng tràn, trăng vỡ, biển lung linh.



Bài 99 : TRĂNG XỎA TÓC

Đêm  thức dậy  đón trăng  về  cuối phố,
Ánh  đèn  đường  chiếu đỏ  ở  công viên
Hàng dương liễu đứng ru mình trước gió
Trăng  thẹn  thùng  tóc xỏa  đẹp như tiên.



Bài 100 : NGƯỜI VỀ TRĂNG GỌI

Biển Hồ lai láng ánh trăng thanh,
Chúa lội qua sông nước độc hành
Có  cả  thuyền  chài  tung  vó lưới,
Bên  bờ  trăng  gọi  áng  Thơ  Kinh.





Bài 101: TRĂNG TỎA SÁNG

Trăng đẹp như vầng dương tỏa chiếu

Trời đêm mà cứ tưởng như ngày
Tơ trăng mang ánh vàng vi diệu,
Cây  cỏ  thỏa  lòng  trăng  ngất  ngây.



Bài 102 : TRĂNG CỦA MẸ

Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời,

Người thường tắm gội dưới trăng chơi
Đêm Hè gió mát trăng rất đẹp,
Mẹ  đứng   ngắm   nhìn   trăng   lả  lơi.



Bài 103 : CHẢI TÓC DƯỚI TRĂNG


Đêm xuống làn sương quyện trước nhà

Trăng vàng, trăng rải lụa mềm da
Mượt  mà  ai  đó  say  trăng  ngắm,
Xỏa  tóc  phơi  trăng  dưới  lượt  ngà.



Bài 104 : TRĂNG NON BỘ


Tìm trăng đáy nước trước thềm hoa,

Non bộ nghiêng soi xuống mặt hồ
 Gió  khẽ  lay  cành  xuyên  kẻ  đá,
Trăng  vờn  mặt  nước,  cá  lòn  qua.



Bài 105 : TRĂNG DU MỤC


Đêm xuống lặng thầm trăng hát ru

Nôi trăng buông thỏng dưới sương mù
Nhìn trăng ươn ướt màu du lãng,
Trăng   đã   đi   vào   đất   thổ   cư.



Bài 106 : TRĂNG SAU MƯA

Lặng nghe mưa suốt đêm dài,
Tưởng chừng không có trăng cài trước hiên
Ai  ngờ  trăng  đẹp  như  tiên,
Nằm  trên  song  cửa,  mắt  hiền  như  nai.



Bài 107 : TRĂNG VỀ NGÕ PHỐ

Thích ngắm trăng về trên ngõ phố,
Điện đường chiếu sáng chiếm hết trăng
Tán cây che khuất Kinh thành cổ,
Trăng  đổ  về  khuya  bóng  quại  quằn.



Bài 108 : THOÁNG TRĂNG HỜN

Gió hát cùng trăng suốt bốn mùa
Mà trăng chưa gợn được ý thơ
Đồi cao trăng nở hồn nhiên quá,
Trách  gió  vô  tình  cứ  ngẩn ngơ.




Bài 109 : TRĂNG HÀO HOA

Trăng rót vào đêm yến tiệc hoa,
Dương gian phát lộc đất phù sa
Trời trăng trao tặng đời nhân thế,
Vẻ đẹp thiên nhiên, gió mượt mà.



Bài 110 : TRĂNG GIẢ VÔ TÌNH

Trăng  qua  cồn  cát  sát  cầu  ao,
Gió đã nghiêng nghiêng ngã nón chào
Trăng giả vô tình nhưng bẽn lẽn,
Gió  vờn,  trăng  vịn  gió  lao  xao.



Bài 111 : TRĂNG NỘI TÂM


Trăng về tắm lại bến sông,

Tơ trăng lấp lánh sống gần thực hư
Qúa dang theo mấy con đò,
Thức  đêm  vô  tận  cố  dày  vò  thân.



Bài 112 : TRĂNG CỠN


Trăng  hôn   bờ  cát   rát   da  trơn,

Mình mẩy khoe trăng trắng bạch hơn
Trăng  vuốt  lên  vành  môi  cợt  gió,
Gió  đùa  trăng  nhảy  vợn  từng  cơn.



Bài 113 : TRĂNG THỔN THỨC


Trăng vờn gió thổi, biển đê mê

Gió lụy  theo trăng,  gió  vỗ về
Trăng thổn thức tình say với gió
Gió chờ  trăng hội  ngộ  sơn khê.



Bài 114 : TRĂNG THỦY CUNG


Gió lướt cùng trăng qua biển rộng

Mênh mông sóng nước đẹp muôn trùng
Biển khơi trăng chứa đầy sức sống,
Gió động lay thuyền trăng thủy cung.



Bài 115 : PHONG VỊ TRĂNG


Tưởng tượng nhiều hơn hiện thực trăng

Nhưng trăng không một chút từ nan
Trăng thầm gởi gắm nguồn tư tưởng,
Rung  cảm  làm  trăng  vọng  ngút ngàn.



Bài 116 : TRĂNG TƯƠNG HỢP

Gió trút tơ trăng xuống đỉnh trời
Thiên thu tình lạc giữa trùng khơi
Trăng tìm gọi gió nghe nhức nhối,
Gió  khát khao  lời  trăng  lứa  đôi.



Bài 117 : NÓI CÙNG TRĂNG

Vốn từ anh sử dụng cho trăng,
Như thế làm trăng khó chịu chăng ?
Ai  đọc  vần  thơ  anh  diễn  đạt,
Xin đừng thưởng phạt hoặc băn khoăn.



Bài 118 : TRĂNG CÔ TỊCH

Tình trăng ôm mộng gởi mây mưa,
Góp nhặt đêm khuya tiếng gió lùa
Gác trọ hững hờ trăng chiếu sáng,
Đất lành chim đậu, chốn người thưa.



Bài 119 : TRĂNG NHUNG NHỚ

Trong áng mây chiều bay thướt tha
Trăng lên, sương xuống rủ la đà
Tình trăng thương nhớ người xưa cũ
Rủ  áo  phong  trần  nơi  quán  xa...



Bài 120 : TRĂNG MUỘN

Gió lộng trăng lồng giữa biển khơi
Sóng  ru, trăng  hát, biển  ru  trời
Đoàn thuyền đánh cá đêm về muộn,
Chở  ánh  trăng vàng  đi thảnh thơi.



Bài 121 : TRĂNG GÁC TRỌ

Gác trọ mênh mông gió cuộc đời,
Trăng vào tìm bạn để trăng chơi
Người thơ đi vắng trăng buồn bã,
Bên   ấm   tách  trà   đếm   lá  rơi.



Bài 122 : TRĂNG TỈNH MỘNG

Về  trên  đỉnh  núi  non  cao,
Ngắm trăng chiếu sáng vườn đào năm xưa
Dáng ai thấp thoáng bóng dừa,
Cho trăng tỉnh mộng khi vừa sang canh.




Bài 123 : TRĂNG HOANG VẮNG

Trăng rót vào đêm nhạc Trịnh buồn,
Trời trăng bàng bạc nhạt màu sương
Gió  đưa  trăng  đến  miền  cô  tịch,
Trăng gởi  cho đời  vạn  mến thương.



Bài 124 : TRĂNG GIAO DUYÊN

Trăng đẹp nằm nghe gió thét gào,
Đất trời như muốn quyện đan nhau
Một chút tư tình trăng mẫn cảm,
Trăng  hòa  với  gió,  gió  xôn  xao.



Bài 125 : TRĂNG AN LÀNH

Đêm lay thần diệu ngã vào trăng,
Rót mật chao nghiêng xuống đất bằng
Cây cỏ vươn mình hóng sữa ngọt,
Bầu  trời  không  có  ánh  sao  băng.



Bài 126 : ĐÊM TRĂNG NHỚ MẸ

Đêm về trăng chiếu sáng thềm hiên,
Ngồi nhớ  năm xưa  dáng  mẹ hiền
Quê  cũ  giờ  đây  đành  cách  biệt,
Lòng con thương nhớ mẹ triền miên.



Bài 127 : HOÀI BẢO THƠ TRĂNG

Những bài thơ ngắn chỉ bốn câu,
Mang áng thơ trăng sáng nhiệm mầu
Muốn để tặng em thời hậu thế,
Ứơc gì thơm mãi, đọng hương lâu.



Bài 128 : TRĂNG THÔN DÃ

Trăng rải đầy hoa những lối mòn,
Trăng về lồng lộng giữa cô thôn
Trăng hôn giếng nước bờ môi thắm
Dưới  bóng  tre  làng  trăng  nỉ non.



Bài 129 : GÁNH NƯỚC ĐÊM TRĂNG

Ai hỡi ! Trời trong xanh, trăng tuyệt diệu !
Giếng quê làng rất đẹp giữa đêm trăng
Những cô gái gánh trăng về xóm Miễu
Nước đầy thùng, vai dẻo, miệng cười vang.



Bài 130 : TRĂNG VƯỜN CÀ

Trăng sáng vườn cà, trăng lả lơi
Trăng ru gió lộng giữa đất trời
Cà hoa màu tím, trăng tim tím
Ảnh hưởng nhau làm trăng khó vơi.



Bài 131 : NGHĨA THƠ TRĂNG

Anh đọc văn chương thấy được gì ?
Nếu trăng không lãng mạn cuồng si
Thơ ca không đậm màu nhung nhớ,
Thì nghĩa  trăng thơ  chẳng  có chi.




Bài 132 : TRĂNG GHÉ THĂM

Trăng qua cửa sổ chỗ thư phòng,
Trăng ngỏ đôi lời tỏ ước mong
Trăng đến gần giường thi nhân ngủ
Trăng  sờ  sẫm  gối, tựa  vào  song.




Bài 133 : TRĂNG THỔ ÂM

Trăng mang vẻ đẹp của mây,
Mây ở nơi này mây kéo trăng theo
Nhà sàn vách đá cheo leo,
Thổ dân mừng đón hát reo trăng về.



Bài 134 : TRĂNG BỜ RÀO

Trăng nằm gởi mộng tắm sương,
Không gian huyền ảo gió vườn động lay
Hàng  rào  râm  bụt  tối  nay,
Những hoa đỏ thắm đong đầy nhụy trăng.



Bài 135 : TRĂNG GIÓ TỰ TÌNH

Ta muốn cùng em hóng gió trời,
Đồi cao trăng nở chở mây trôi
Thật  ra  là  gió  đưa  mây  đến,
Ngần ngại, vì trăng bẽn lẽn thôi.



Bài  136 : TRĂNG TỎA HỒN

Trăng lên lồng lộng giữa trời cao,
Vẻ đẹp dương gian ngã nón chào
Ánh sáng  tuôn trào  ơn  Cứu độ,
Hương trăng thơm ngát vỗ ngàn sao.


Bài 137 : TRĂNG HÒA HỢP

Chúa  cho  trời  đất  rộng  bao  la,
Đêm ánh trăng thanh chiếu mượt mà
Cây lá vươn mình như tỉnh  mộng,
Trăng vườn lay động, gió giao thoa.



Bài 138 : TRĂNG HỒ TRÀM

Đêm về anh ngủ dưới trăng,
Em yêu chẳng biết anh nằm nơi mô
Tóc trăng xỏa xuống mặt hồ,
Gió xô sóng lượn nhấp nhô thuyền tình.



Bài 139 : TRĂNG DU TỬ

Trăng tròn vành vạnh trăng treo,
Không gian tĩnh lặng, lưng đèo gió ru
Lắng nghe âm hưởng mùa Thu,
Ánh  trăng  du  tử  mịt  mù  đường  xa.



Bài 140 : TRĂNG TRẢI NGHIỆM

Hỏi trăng qua mấy chặng đường,
Trăng còn tỏa sáng trong vườn đêm nay?
Tơ  trăng  rải  chiếu  dạo  này,
Có  pha  thêm chút  hương bay  dịu dàng.



Bài 141 : TRĂNG ĐẸP DIỆU KỲ

Tôi  tưởng  như  trăng  đã  hớp  hồn,
Vì  trăng  mang  vẻ  đẹp  thần  ngôn
Nhờ trăng, tôi sống bao huyền nhiệm
Muốn giữ  cho trăng  được  vĩnh  tồn.



Bài 142 : THỜI GIAN THEO TRĂNG

Cuộc đời đôi lúc lạc vầng trăng,
Trăng vẫn chạm bên ô cửa thành
Kinh nghiệm trải đều lên nỗi nhớ,
Thắp giùm ánh sáng rọi thời gian.



Bài 143 : TRĂNG ĐỒI CÁT

Lưng  đồi  trăng  ngã  bóng  liêu  xiêu,
Gió  mát   trăng  lên   hát   ru   chiều
Đêm xuống buông chùng trăng dệt thảm
Cát   vàng   uốn   lượn   giữa   cô   liêu.



Bài 144 : TRĂNG HY VỌNG

Lịch  sử  sẽ  qua  đi,
Ánh trăng ghì trong mộng
Xin đừng nói những gì,
Ngày  mai  trời  gió  lộng.



Bài 145 : TRĂNG VỌNG TƯỞNG

Hết thời tranh bá đồ vương,
Đi tìm lẽ sống trong vườn thiên nhiên
Đêm về trăng rọi trước hiên,
Lắng  nghe  Kinh  sử  mẹ  hiền  hát  ru.



Bài 146 : TRĂNG NÚI RỪNG

Từ mùa trăng trước đến mùa sau,
Luôn gặp trăng trên chóp đỉnh đầu
Trăng ở thác ghềnh cheo leo quá,
Rừng thiêng cất tiếng hát đêm thâu.



Bài 147 : NGÔI LỜI ĐÊM TRĂNG

Trăng sáng, hòa theo tiếng gió thầm...
Ngắm nhìn Người đứng giảng Phúc âm
Dân  làng  tụ  tập  quanh  đồi  cát,
Bát   ngát  trời  trăng,  Ánh  Sáng   gần.



Bài 148 : TRĂNG VỸ DẠ

Qua Đập Đá ngắm nhìn trăng thôn Vỹ,
Mấy hàng cau đứng thẳng chỉ vào trăng
Vườn đẹp quá, không gian trăng huyền bí
Gió lung lay, trăng động đến thượng tầng.



Bài 149 : NHẮN GIÙM TRĂNG

Ai  về   thôn  Vỹ   nhắn   giùm  tôi,
Có ánh trăng thanh  chiếu đỉnh trời
Những hạt sương đêm gieo vào mộng
Người  thơ  xưa  chết,  lệ  trăng  rơi !



Bài 150 : DƯ ÂM MÙA TRĂNG

Một  mùa   trăng  nở   ở   đồi  cao,
Ta  lắng   tai  nghe   tiếng  gió  gào
Lặng  lẽ   trong  tim   hồn   vũ  trụ,
Nhạc tình xao xuyến động muôn sao!



Bài 151 : TRĂNG LAI HOÀN

Tưởng tượng nhiều hơn với ánh trăng
Mới  hay  trăng  đẹp  vượt  thời gian
Tháng  nào  cũng  có  trăng  hò  hẹn,
Ẩn  náu    trong  mây    nét   dịu  dàng.



Bài 152 : TRĂNG Ở XA

Đã bảo rằng trăng có một thời,
Không thèm hội ngộ với người chơi
Anh đi tìm kiếm chi thêm mệt,
Trăng  ở  trên  cao, tận  đỉnh  trời.



Bài 153 : BÓNG TRĂNG

Trăng sáng làm ta muốn rợn người
Bóng hình trăng chiếu vợn khắp nơi
Chập chờn như bóng ai đang lướt,
Xen giữa  màn đêm  ánh  rạng ngời.



Bài 154 : TRĂNG DẠM

Trăng nghiêng vành nón chào ai đó
Vũ trụ  đang  run rẫy  khát thèm
Trăng muốn tỏ tình quen với gió,
Còn người mong đợi ngó trông xem.



Bài 155 : TRĂNG RẰM

Trăng  nằm  bật  ngửa  lộ  mình ra,
Vẻ đẹp  thiên nhiên  quá  ngọc ngà
Đêm xuống trăng càng thêm diễm lệ
Hương trăng  thơm ngát  tỏa gần xa.



Bài 156 : TRĂNG SÁNG SÂN NHÀ

Vườn xưa ai ngắm được sao,
Giờ đây trăng đã ngã vào ngực em
Gió ru trăng lướt qua thềm,
Sân nhà bát ngát em thèm tắm trăng.



Bài 157 : TRĂNG NỞ HOA

Thơ này viết đã mấy mùa,
Trăng kia vẫn sáng như chưa bao giờ
Ánh trăng đẹp tựa giấc mơ,
Hồn  trăng  lai  láng  tình cờ  nở hoa.



Bài 158 : TRĂNG GỢI CẢM

Trăng nằm nghiêng ngửa khỏa thân khoe
Ánh sáng  thiên nhiên  rộng  tứ  bề
Vẻ đẹp  trần truồng  trăng  tắm  mát
Trời  trong   bát  ngát   thiếu   mây  che.



Bài 159 : TRĂNG HẸN THỜI GIAN

Trăng không đến hẹn anh về,
Tình Thu chạm phải môi kề năm xưa
Viết thơ vào dịp giao mùa,
Trăng nằm  lơ lửng  như chưa  tỏ tình.



Bài 160 : TÊN TRĂNG

Lựa  chọn   tiêu  đề   gọi  tên   trăng,
Không hờn, không dỗi, chẳng băn khoăn
Hồn  trăng  nay  triệu  hồi  viên  mãn,
Cư  ngụ  ngàn  năm  bóng  nguyệt  hằng.



Bài 161 : DƯỚI ÁNH TRĂNG

Ta  ước  mơ  gần  trăng  với  trăng,
Đêm trăng vườn sáng ngắm sao băng
Lắng nghe âm hưởng từ sương khói,
Vũ trụ chao nghiêng xuống đất bằng.



Bài 162 : TRĂNG TRAO TẶNG

Anh  đưa  em  vào  mê  hồn  trận,
Đọc thơ diễn tả những vầng trăng
Trang viết để đời không hối hận,
Giải phóng tâm tư hết nhọc nhằn.



Bài 163 : TRĂNG HUẾ NGOẠI THÀNH

Nghe  câu  hò  Huế  mát  lòng  trăng,
Trăng thấy thuyền nan đi ngược dòng
Văng vẳng tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Vọng  buồn  trôi  dạt  xuống  Kim Long.



Bài 164 : TRĂNG NGỰ BÌNH

Ngự Bình vi vút nhạc thông reo,
Trăng dưới làn sương mắt ướt mèo
Múa hát nhảy vờn theo tiếng gió,
Tình người rung động ngước trông theo.



Bài 165 : TÌM TRĂNG

Cứ  nghĩ  là  trăng  dễ  yêu  ta,
Nên ta chờ đợi ánh trăng qua
Ngày mai trăng đến ta tìm bạn
Nghe tiếng gió ngàn thổi khơi xa.



Bài 166 : NÓI CÙNG TRĂNG

Trăng  hỡi   bao  giờ   ta   hết  yêu,
Cho trăng đừng nghĩ ngợi ta nhiều
Ánh vàng trăng chiếu lung linh mãi
Ta  chỉ   là  người   để   trăng  trêu ?



Bài 167 : TRĂNG BAN NGÀY

Bất chợt ta nhìn thấy được trăng,
Ban ngày hiện diện ở tầng không
Trăng hòa ánh sáng cùng mây gió
Ngồ ngộ nhưng không quá rõ ràng.



Bài 168 : BẢN THỂ TRĂNG

Đừng nghe trăng gọi tưởng bình thường
Sự   thật   là   trăng   rất   dễ   thương
Triết   lý   trăng   không   cần   bày   tỏ,
Ánh trăng chiếu sáng vẻ khiêm nhường.



Bài 169 : TƠ TRĂNG BUỒN

Trăng  hỡi ! Bên  bờ  vực  hư vô,
Ta  nghe  rung  tiếng thở  mơ hồ
Ánh trăng bàng bạc lay trong gió
Như  có   muôn  vàn   sợi  tóc  tơ.



Bài 170 : QUA ÁNH TRĂNG MỜ

Một tuần lặng lẽ khẽ trôi qua,
Trăng vẫn hào hoa đứng trước nhà
Dáng vẻ hơi mờ mờ nhạt nhạt,
Không tròn nhưng vẫn đẹp kiêu sa.



Bài 171 : TÌNH TRĂNG THƠ

Trăng  vẫn  đẹp  như  hồn  thơ  anh  viết,
Suốt  bốn mùa  tha thiết  sống bên trăng
Tình trong sáng trăng buông lời diễm tuyệt
Bởi  vì   anh  yêu  mến   Đấng  Vĩnh  Hằng.


Bài 172 : TRĂNG VƯỜN DẦU

Chỉ  có  trăng  hiền  dịu  ngọt  ngào,
Tự   tình   bên   áng   gió   xôn   xao  
Đêm khuya cảnh Vườn Dầu Chúa ngự
Lời  nguyện  cầu  lay động  muôn sao.



Bài 173 : HẸN CHỜ TRĂNG

Đừng   nghĩ  về  trăng   nữa  em  ơi,
Hãy  lo   đi  ngủ   kẻo  khuya  rồi
Tối  mai   trăng  đến   ta   hò  hẹn,
Cùng ngắm nhìn trăng rụng biển khơi.



Bài 174 : DƯỚI TRĂNG 

Cây  sanh   cùng  họ   với  cây  si,
Đứng dưới trăng nghe gió thầm thì
Trăng  chiếu  ánh  vàng  xe  kẻ  lá,
Mặt   hồ   chao   động   sóng   li   ti.



Bài 175 : TRĂNG ĐỈNH NÚI

Ta  đến  cùng  trăng  trên  đỉnh  núi,
Ngắm  nhìn  thế  giới  rộng  bao  la
Dương trần bận rộn không trông tới
Tình cảm Trăng - Ta... vẫn mượt mà.



Bài 176 : TRĂNG HIẾU KHÁCH

Bầu trời không phải nơi thiền viện
Thật  khó  mà  trăng  được  ở  yên
Ai  đó   ngỏ  lời   xin   trò  chuyện,
Trăng vui  như muốn tỏ tình duyên.



Bài 177 : TRĂNG CUỐI THÁNG

Ta   thử   đếm   sao   trời   lấp   lánh,
Tìm   xem  trăng  lẩn  tránh   nơi   nào ?
Ngày cuối tháng trăng vào hoang quạnh
Bên    kia    trời    gió   lạnh   lao    xao...



Bài 178 : TRĂNG ĐƠN CHIẾC

Vầng trăng tuy khuyết không tròn,
Nhưng trăng vẫn đứng chon von giữa trời
Ngàn   sao   tề   tựu   khắp   nơi,
Tình   trăng   cô  độc   lẻ  loi   một   mình.



Bài 179 : HUẾ TRĂNG

Ơi những mùa trăng Huế dễ thương,
Trăng tròn soi bóng xuống sông Hương
Bên  kia  Thành  cổ  rêu  phong  kín,
Thiên Mụ rung chuông giữa đêm trường.



Bài 180 : ÁNH TRĂNG CHIỀU

Ta  nghe  khúc  hát  ru  chiều,
Trăng lên bên những cánh diều đang bay
Thời  gian  tiếp  giáp  với  ngày,
Vào  đêm   lặng  lẽ   trăng   bày   tỏ   yêu.



Bài 181 : TRĂNG KỈ NIỆM 

Ai  biết  hành  tinh  nhỏ  bé  này ?
Có  nhiều  lữ  khách  mãi  mê  say
Đêm trăng thơ mộng tình nhân đến
Để   gió   thổi   lùa   tóc   nhẹ   bay.



Bài 182 : NGHĨA ĐÊM TRĂNG

Bên đời ta muốn được có nhau,
Muốn đón trăng lên tháp đỉnh đầu
Phải đón  Tin mừng ơn  Cứu độ,
Hương tình mang mãi nghĩa Thơm lâu.



Bài 183 : TRĂNG TẠI GIA

Ăn   xong   uống   nước   lá   xạ   đen,
Ngắm  cảnh  trăng  lên,  điện  tắt  đèn
Trăng chiếu ánh vàng ngay trước cửa
Rạng  ngời  vẻ  đẹp,  ngủ  không  yên.



Bài 184 : TRĂNG VÀ TÔI

Trăng luôn ở cạnh bên tôi,
Còn hơn cảnh vật núi đồi hoang vu
Hồn tôi không phải ngục tù,
Ánh trăng hò hẹn tựa như bạn tình.



Bài 185 : TRĂNG THANH KHIẾT

Chết lịm vì trăng...hơn Lý Bạch
Hồn trôi trên sóng cả vô thường
Biển đời rộng lớn, qua thử thách
Trăng ngã bóng vàng soi đáy gương.


Bài 186 : TRĂNG LŨY TRE LÀNG

Trăng  đã  lên  rồi  bên  lũy  tre,
Trăng tròn vành vạnh chẳng mây che
Gió  ru  tha  thướt  mời  tre  hát,
Réo  rắc   tai   nghe   nhạc   đêm  Hè.



Bài 187 : NGOẠI CẢM TRĂNG

Bên ngoài thế giới bao la,
Khiến ta không ở trong nhà làm chi
Cỏ cây đang tuổi dậy thì,
Ánh trăng chiếu sáng lối đi đường về.



Bài 188 : ĐÊM TRĂNG TIN MỪNG

Chúa về hội ngộ giữa đêm trăng,
Bao bọc chung quanh có dân làng
Họ lắng tai nghe lời Ngài giảng,
Bầu trời trăng tỏa sáng mênh mang.



Bài 189 : TRĂNG TỈNH LỴ

Trăng treo lên tận đỉnh trời,
Núi Le còn đứng ngóng lời gió reo
Đêm  về  tỉnh  lỵ  vắng  teo,
Tiếng chuông chùa cổ ngã theo trăng buồn.



Bài 190 : TRĂNG HÀ NỘI

Đêm   hôm  ấy   tôi   vừa   ra   Hà  Nội,
Dạo phố khuya, trăng chiếu dọi vỉa hè
Phố Hàng Thùng phở bốc mùi nóng hổi
Mặt  Hồ Gươm  trăng gọi  liễu  vờn che.



Bài 191 : TRĂNG THU

Gió  lướt  qua  mành,  gió  hát  ru
Trăng lên đỉnh núi quyện sương mù...
Hàng dương uốn mình lay trước gió
Phổ  nét   u  buồn   trong   tiết  Thu.



Bài 192 : HOÀI BẢO TRĂNG

Thế giới mong sao hết muộn phiền,
Trăng luôn chiếu sáng được bình yên
Tình  người  chia  sẻ  nhau  cơm  áo,
Gặp  gỡ  giao  hòa  với  thiên  nhiên.



Bài 193 : TRĂNG VŨNG TÀU

Đêm trăng đẹp lắm, Vũng Tàu ơi !
Tượng Chúa dang tay đứng gọi mời
Biển hát ru tình không ngơi nghỉ,
Trăng  lùa  gió  lộng  sóng  xa  khơi.



Bài 194 : TRĂNG QUÊ KỈ NIỆM

Nhìn  trăng  sáng  ta  nhớ  về  một  thuở
Ở  quê  nhà  đi  tắm  giếng  đêm  trăng
Vui nghịch nước cùng Cha chiếc gầu nhỏ
Trăng  rải  đầy  gây  sóng  gợn  lăn  tăn.



Bài 195 : TÌNH TRĂNG

Có  lẽ  trăng  thích  thơ  tứ  tuyệt ?
Bốn câu lay động được hồn người
Dẫu biết trăng khi tròn khi khuyết,
Tình trăng vẫn giữ mãi không vơi.



Bài 196 : TRĂNG THANH BÌNH

Trăng   rải   lụa   vàng   lên   cỏ   mượt,
Rất thanh bình : Gió nhẹ lướt qua sân...
Đôi hàng cau nghiêng xích bóng lại gần
Lời  thầm thỉ  làm  trăng  thêm  lãng mạn.



Bài 197 : TRĂNG NGHỆ THUẬT

Từ  ngữ  không  nhiều  để  vẽ trăng,
Trăng đi qua nghệ thuật chân thành
Cõi  lòng  yêu  mến  trăng  vô  tận,
Cứ   thế   hồn   say  vẽ    nên   trăng.



Bài 198 : TRĂNG HÒA ĐIỆU

Từng phút giao hòa gió với trăng
Đất  trời  bộc  lộ  nét  thiên băng
Không gian bát ngát cùng cây cỏ,
Như ngỏ lời yêu Đấng Vĩnh Hằng.



Bài 199 : TRĂNG NHA TRANG

Tôi  trở  về  thăm  lại  Nha  Trang,
Ngay giữa đêm trăng vọng gió ngàn
Biển  cả   ru  mình  theo  sóng  vỗ,
Hòn Chồng trăng đổ khách tham quan.



Bài 200 : TÂM SỰ TRĂNG

Vầng trăng sáng quê nhà ta quen thuộc
Vẫn  thấy  yêu  hơn  cả  chốn  thị  thành
Giờ   ta   ở   nơi   này   không   bắt   buộc,
Nhưng mãi nhìn trăng tỏa sáng long lanh.



Bài 201 : TRĂNG CUỐI NGÀY

Một  ngày  rộn  rã   đã  trôi  qua,
Giây  phút  hồi  tâm  vắn  vỏi,  và
Từng  giọt  tâm  tình  rơi  lặng  lẽ,
Ngắm nhìn trăng  chiếu tẻ  gần xa.



Bài 202 : TRĂNG NỒNG SAY

Em  đưa   anh  vào   mê   hồn  trận,
Uống trăng hơn uống rượu bồ đào
Từng giọt ngấm vào xương vào thận,
Hồn   anh   đã   hứa   sẽ   ban   trao.



Bài 203 : GI-TA TRĂNG

Thành phố  ru mình  giấc  ngủ  say,
Đong đưa từng phím ánh trăng gầy
Tiệm đêm còn bán, nghe âm hưởng :
Nhạc Trịnh  buông  lời  đâu  đó  đây.



Bài 204 : TRĂNG NHẮN GỞI

Ai  đó  có  nàng  trăng  huyền  bí,
Cho  tôi   xin  một  tí  tơ  vàng ?
Nơi đây  trăng  dịu dàng  bình dị :
Bốn mùa trăng tỏa sáng mênh mang.



Bài 205 : CHÓ TRU TRĂNG

Chó  ở  bên  ngoài  tru  tréo  kêu,
Ánh trăng như tỏa sáng không đều
Chủ nhà thức ngủ vì thương chó,
Trăng chiếu lên thềm vách bám rêu.



Bài 206 : TRĂNG THU BUỒN

Trong  tiết gió  Thu  về  vời  vợi,
Trăng lên rồi đứng đợi trông ai ?
Vườn Thu vắng hoa hồng nở vội,
Lá  Thu  vàng  khẻ  đậu  trên  vai.



Bài 207 : ÔM TRĂNG

Trăng để  lộ người  che nửa thân,
Từ  xa  trăng  bỗng  hóa  nên gần
Cố nhân trông thấy hình trăng đẹp
Nên  siết  trăng  vào  tay  gối  ôm.



Bài 208 : TRĂNG GỢI DỤC

Trăng nằm sóng soải tựa nàng tiên
Đu võng trên cây phá giấc thiền
Làm kẻ tu hành không chịu nỗi,
Tham vòng tục lụy hóa cuồng điên.



Bài 209 : TRĂNG TÌNH THIÊN THU

Số  bài anh  viết  tăng  thêm,
Tình trăng vẫn cứ êm đềm gió ru
Trong tim cát bụi sương mù,
Trần gian trăng sáng thiên thu ngắm nhìn.



Bài 210 : LÃNG MẠN TRĂNG

Đêm hoang vắng trăng thẹn thùng đứng ngó,
Ánh  mắt  trăng  như  đang  có  ai  nhìn
Bầu  trời  rộng  trăng  tìm  thư  mở  ngỏ,
Lời   hẹn  hò   cho  những   cuộc   tình  duyên.




Bài 211 : TRĂNG HÁT

Cầu xin đất nước thái bình,
Trăng lên trên đỉnh trời tình bao la
Thiên nhiên đồng điệu hoan ca,
Trăng buông tiếng hát giao hòa tri âm.




Bài 212 : THÔNG ĐIỆP THƠ TRĂNG

Gởi vào thế giới những vầng trăng,
Nhân loại không quên Đấng Vĩnh Hằng
Một chút tâm hồn tìm khoảng lặng,
Hương  thơm  vời  vợi  suốt  ngàn  năm.



Bài 213 : TÌNH TRĂNG LAI LÁNG

Trăng lãng mạn, tình thơ ta lãng mạn
Đẹp thần tiên như mãng sáng Quê Trời
Nhìn  vũ  trụ, hồn người  thêm  lai  láng
Say hương tình, trăng chiếu rạng khắp nơi.



Bài 214 : TRĂNG CUỐI THU

Không  ai  để  ý  cả  ư ?
Trăng mùa rất tuyệt chần chừ sang Thu
Trời đêm ướt lệ sương mù,
Không  gian  vô  tận  gió  ru  nồng  nàn...



LỜI KẾT

Tôi  kết  khổ  thơ  này  cuối  tập,
Vì  trăng  bao  hồn  lạc  phách  xiêu
Dương gian đến : Muôn người tấp nập,
Ngắm  trăng  trên  vẻ  đẹp  trăm  chiều...

JB.Sĩ Trọng.