Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Giêsu - Niềm vui bục giảng


Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Bục giảng thời gian phấn bụi mờ
Con đứng trông chờ Ngài ghé đến
Học  trò  con,  một  lũ  ngẩn  ngơ.

Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Bài giảng, câu thơ gói trọn từ
Ơn nghĩa, ân tình con mãi nhớ :
Lời Ngài như những khúc tâm thư.

Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Vẫn thế, ánh mắt đượm nhân từ
Thông điệp Ngài ban con nhận lãnh
Cuộc đời, phản  ảnh  nét  khiêm  nhu.


Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Dừng bước lao lung chốn mịt mù
Vai áo bạc sờn, chân chưa mỏi
Con đường truyền giáo chạy nhấp nhô.

Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Như chạm vào tim những bất ngờ
Thắp nến lửa lòng con cháy sáng,
Vỗ   về   hơi   ấm   cõi   riêng   tư.

Bao năm rồi tìm gặp Giê su,
Sứ vụ lênh đênh khắp hải hồ
Men muối Người-thầy con luôn giữ
Rao  truyền  Chân Lý  đẹp  thiên  thu .

JB.Sĩ Trọng.














Mẹ...!













Mẹ là nỗi nhớ quê hương,
Nghiêng nghiêng vành nón chiều thương phố buồn
Con đi qua mấy nẻo đường,
Vẫn ôm hình bóng mẹ hiền năm xưa
Mái nghèo vách đố sớm trưa,
Xóm làng quen thuộc, nắng mưa tảo tần
Con cò lặn lội bờ sông,
Còn mẹ lặn lội đôi chân guộc gầy
Nuôi con trong chính tầm tay,
Hạt cơm lương thiện tháng ngày cưu mang
Nhớ con lệ chảy hai hàng,
Nhưng hồn mẹ vẫn nhẹ nhàng chịu thương
Không cần bắt lỗi vấn vương,
Để con về gặp mẹ thường làm chi
Xa xôi chẳng được mấy khi,
Con về thăm mẹ rồi đi bất ngờ
Mắt nhìn theo đứa con thơ,
Lặng thầm thương nhớ vật vờ vì con
Mẹ buồn gánh nỗi héo hon,
Đến khi lú lẫn chẳng còn nhận ra
Con thương mẹ quá đi mà,
Nhưng do hoàn cảnh phải xa mẹ hoài
Biết làm sao được mẹ ơi …

JB.Sĩ Trọng.

Thương khoảng trời quê

Hoa nở trắng rừng
Bên kia đồng cỏ
Cách nhau một khoảng trời nho nhỏ
Mà quê hương hai ngõ đường về . 

Bên này
Phủ trắng bờ đê 
Với muôn ngàn hoa dịu nở 
Có con sông nghẹn ngào hơi thở
Khách không đò lỡ chuyến sang ngang. 

Từ ý chỉ hoang vu 
Em về không tới 
Chim bay cao mỏi cánh lặng lờ
Mặt trời hồng nhẹ gót vào thơ 
Mây buông chùng giăng tơ lảo đảo . 
*
 * *
Con trở về thăm quê xóm đạo
Một ngày buồn không có gió heo may 
Ngắm tháp chuông thánh đường cao cao đấy 
Cõi lòng con như cuốn gió thu vào . 

Chúa cho con một đời đi rong ruỗi
Nơi dừng chân không phải một vùng quê 
Con mãi nhớ trong hồn theo độ tuổi 
Gợi niềm thương xao xuyến mỗi khi về. 

Chúa cho con khoảng trời xanh thơ mộng
Dẫu đi xa con vẫn nhớ nhung hoài 
Dang tay rộng Ngài cho con ý sống 
 niềm vui lồng lộng tháng năm dài … 

JB. Sĩ Trọng.




















Ở quê mình bên này sông có đập nước, bên kia sông là Ban Mai, Ngọc Hồ.

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Nợ em...Sài gòn !






















Thầy nợ em rồi, em biết không ?
Những ngày nắng hạ đón mưa giông
Sài gòn thuở ấy còn e lệ,
Chưa đếm mưa qua mấy nẻo đường.

Thầy đã có lần đi dưới mưa,
Tắm mưa, mưa thấm ướt hồn thơ
Xe về Tân Phú cua Bà Quẹo,
Xuyên hết ngõ vào tới Âu Cơ .

Thầy đã có lần đi suốt đêm,
Suốt đêm như một kẻ tình điên
Bước chân lê lết, thân gầy đói
Lảo đảo băng qua mấy trụ đèn (1).

Thầy nhớ lại thời của khổ đau,
Sài gòn ám ảnh với mưa ngâu
Tiếng rao lanh lảnh: xôi, chè, cháo
Nhiều kẻ hành khất dọc bến tàu .
*
* *
Thầy nợ em rồi, thầy trả đây
Sài gòn rợp mát lá me bay
Nam Kỳ Khởi Nghĩa thay Công Lý(2)
Phượng vỹ lung lay bóng nguyệt gầy.

Thầy nhớ những ngày xưa khó khăn,
Những ngày giá lạnh cuối chiều đông
Đi về bên phố xa xa lắm,
Đứng ngắm mưa giăng bến Bạch Đằng.

Thầy thoáng bâng khuâng thoáng lặng buồn
Sài gòn thay đổi vẫn nhiễu nhương
Cái thời êm ả trôi đâu mất,
Cảnh sống xa hoa chốn thị trường !

Thầy nhớ không lầm như có ai,
Có ai còn nói vọng bên tai
Âm thanh ấm áp buông lời nhắn:
“Con hãy theo Ta bước lộ dài .”


JB.Sĩ Trọng.

(1) Nhớ nhà thơ Bùi Giáng.Gặp nhà thơ Bùi Giáng với thân phận
một con người như bị bỏ rơi.
(2) Đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa bây giờ trước đây là đường Công Lý.

Gặp Đức Cha Gp Phan Thiết





















Con về trong tiếng gió vi vu,
Ngay giữa rừng thông cát bụi mù
Được gặp Đức Cha vùng Phan Thiết
Ngắm nhìn hạt nắng nhảy vô tư .(*)

Cha đã mời con uống rượu nhàu,
Nói cười câu chuyện cũng không lâu
Nhưng bao tình cảm con ghi nhớ,
Qua ánh mắt Cha thật nhiệm mầu .

Con bước chân về vẫn bâng khuâng,
Nhà dòng, nhà nguyện mới xây xong
Hằng in dấu ấn Cha trong ấy,
Bài giảng vang xa ấm cõi lòng .

Con nhớ từng câu chữ rõ ràng,
Từng lời nhắn nhủ của Cha ban
Động viên tu sĩ, đoàn con Chúa
Hạt muối cho đời – cho thế gian .

Cha thật chan hòa, thật dễ thương
Gũi gần, thân mật với anh em
Trái tim nhân ái đầy ắp Chúa,
Cử chỉ đơn sơ, nét dịu dàng .

Cha thật hiền lành, thật dáng duyên
Tố chất nghệ sĩ có trong hồn
Nói năng vui vẻ và dung dị,
Biểu lộ tâm tình thương các con .

Tạm biệt Cha yêu giữa núi rừng,
Không gian Đan viện ở Hàm Tân
Nắng chiều tuôn đổ màu tươi thắm,
Trong gió Tin Mừng đang tỏa lan.


(*) Đức Cha Vũ Duy Thống, Giám Mục GP Phan Thiết, bút hiệu của Ngài là Thông Vi Vu.
“ Hạt nắng vô tư” gồm 5 tập, là một trong những tác phẩm nỗi tiếng của Ngài.


JB.Sĩ Trọng.

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Tôi yêu Ngài



Tình yêu là gì ? Tôi không định nghĩa được. Tôi chỉ biết tình Ngài lưu giữ trong tâm hồn tôi, ngự trị trong trái tim tôi. Ngày đêm tim tôi thổn thức, hồn tôi rạo rực. Tôi ưu tư nhưng tôi không buồn phiền vì Ngài làm cho hồn tôi hân hoan, tim tôi nhạy cảm, tinh thần tôi phấn chấn an thư.
Tôi đón nhận những gì Ngài cho xảy đến cho tôi. Sức khỏe thể xác, sáng suốt trí khôn_ tất cả là của Ngài; chỉ trừ tội lỗi, yếu đuối bản thân là không phải của Ngài thôi. Nhiều khi sức khỏe tôi sa sút cũng là do lối sống của tôi. Những hạn chế bất toàn của tôi xin Ngài nhận lấy.

Chúa dắt dìu tôi qua mấy chặng đường hiểm nguy gian khổ, mỗi biến cố trong đời tôi, giờ đây ngẫm lại tôi đều nhận thấy có sự can thiệp của Ngài. Nếu Ngài không can thiệp đời tôi sẽ bị lún sâu và hư mất, tôi mất đi tình yêu của Ngài và tôi sẽ không còn là tôi nữa. Ôi quả thật Ngài đã thương yêu tôi quá đỗi !

Ai trong đời chịu khó ngồi đọc lại trang sử đời mình mới thấy thấm thía. Có khi tôi cảm thấy xấu hổ với chính tôi vì tôi đã làm những điều sai trái. Có khi tôi thấy thẹn với chính con người tôi, vì tôi đã làm những điều ấu trĩ mà lúc ấy tôi cứ tưởng là hay, là đẹp.
Thời PTTH tôi tâm đắc với câu " Cách trả thù hay nhất là đừng bao giờ trả thù", bây giờ tôi mới ngộ ra tôi ấu trĩ - vì khi không trả thù người khác đó là cách trả thù của tôi ( Điều này hoàn toàn trái với giáo huấn của Chúa )

Thật ra đời người làm sao tránh khỏi những lỗi lầm, những ấu trĩ. Còn trẻ, thiếu kinh nghiệm nên có những suy nghĩ lệch lạc, ấu trĩ. Đến lúc già chưa hẳn đã hết những suy nghĩ ấu trĩ. Thông thường, suy nghĩ ấu trĩ kéo theo những việc làm ấu trĩ. Có lẻ chỉ khi con người nhắm mắt xuôi tay,  khi đó mới hết những ấu trĩ.

Tôi xin phó thác đời tôi cho Chúa. Xin Ngài làm nơi tôi mọi sự đẹp ý Ngài. Chúa làm chi mặc lòng, tôi cũng cám ơn Chúa. Tôi sẵn sàng luôn luôn, tôi nhận lãnh tất cả. Xin Ngài cho tôi thoát dần những ấu trĩ để tôi xứng đáng là con cái Ngài, mặc dù tôi bất xứng.


Tôi yêu Ngài. Tình yêu ở mãi trong tôi. Ngài nhìn tôi, tiếng Ngài đánh động tai tôi, tay Ngài vỗ trên vai tôi, đó chính là Thiên Chúa nhìn tôi, Thiên Chúa nói với tôi, Thiên Chúa sờ đến tôi. 

Những tháng, những năm, những ngày dài cất bước trên đường đời xa lắc lơ và đầy chông gai - tôi vẫn có Ngài!...
Tôi như người lữ hành, Ngài bên tôi miệt mài những tâm sự đổi trao, cùng cười vui câu chuyện đường dài và ánh mắt dịu dàng nồng ấm. Ngài bên tôi, tôi ung dung tiến bước, mang trong lòng một niềm tin sắt đá, một tình yêu thiết tha. Ngài đốt cháy trong lòng tôi ngọn lửa tình yêu bất diệt. Ngài đưa tôi qua trên những thác ghềnh.
 
Có sá gì đâu những hiểm nguy trong đời - Ngài cho tôi trái tim trung kiên, trái tim dịu hiền với tình yêu vô bờ bến - Biết vững lòng, biết tha thứ, biết yêu thương.
Dù đời tôi có những phút giây lỗi lầm, có những lần vấp ngã, phụ lòng Ngài. Song có bao giờ Ngài bỏ tôi đâu. Ngài giang tay rộng đón tôi vào lòng quãngđại thứ tha. Ngài cho tôi dòng nước mát ngọt ngào - để tưới đắp cho lòng tôi bớt khô khan. Trong Ngài, tôi chỉ biết im lặng để trao phó và nhận lãnh trọn vẹn những gì Ngài ân thưởng cho tôi dù tôi không đáng được. Tôi tin Ngài, tôi yêu Ngài biết bao!
 
Bạn đời ơi! Hãy đến cùng Ngài - vì Ngài là Tình yêu. Hãy như trẻ thơ để được ẳm bồng, để được Ngài vỗ về trìu mến. Cho tôi xin hết mọi nỗi lo - hết mọi ưu tư của cuộc đời trần thế, để bên Ngài tôi vui sống - đơn sơ thánh thiện là những gì tôi mơ ước cho cuộc đời mình.

Ôi! Giê-su - Ngài dịu hiền biết mấy, hãy cho con biết yêu Ngài ngày càng nhiều hơn, mãnh liệt hơn - và như thế - con sẽ mến yêu hơn những anh em Ngài gởi đến bên con. Vì chính họ là những Giê-su của lòng con. 
Cho con biết vui chung niềm vui - và biết đau chung nỗi đau của mỗi người.
Ước gì tình Ngài chiếm đoạt tim con. 


JB. SĨ TRỌNG.

Tản mạn đêm phố


Đêm về trên phố,
Ánh trăng rớt xuống mái lầu 
Lá vàng rụng ở sân sau,
Hoa quỳnh nở thơm ngan ngát.

Sân gạch nhà ai lát đát, 
Phong lan đu võng ngắm trăng 
Tiếng đàn ghi-ta dìu dặt,
Lời nhạc Trịnh buồn thao thức với quê hương. 

Nhìn qua vỉa hè,
Cụ già lụ khụ
Châm điếu thuốc vừa đi vừa hút,
Nhả khói phiêu du cuồn cuộn bóng đêm.

Em bé đánh giày, 
Ánh mắt khát thèm 
Kiếm mẫu bánh mì vì khuya bụng đói. 

Chị bán gánh xôi,
Ngồi gốc vú sữa 
Bên cạnh bếp lửa 
Sưởi ấm mình bằng những que than.

Và bao kẻ lầm than,
Không nhà không cửa 
Ru giấc nồng ngay giữa phố đêm.

Đêm nghiêng về phố 
Khách vẫn còn đông
 
La cà quán nhậu. 
Những mảnh đời có ai hiểu thấu
Trăng khuya rơi xuống mái lầu… 



JB.Sĩ Trọng.