Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Sài Gòn, dân thành phố...














Dân Thành phố có gì đâu mà ngại,
Cũng dân mình lên đó cả mà thôi
Ôi cái thuở Sài gòn còn thơ dại,
Người có công khai phá đâu rồi ?

Dân Thành phố có gì đâu mà ngại,
Kỉ niệm đời còn vương vải đó đây
Hút điếu thuốc vỉa hè, cà phê bốc khói
Mắt ai cay, đong ước vọng dâng đầy .

Dân Thành phố, với dân mình – mấy thứ ?
Dù ở quê, hay tỉnh lẻ đi về
Sài gòn, những ngày mưa ngày nắng
Lá me bay đậu xuống tóc thề .

Dân Thành phố có gì đâu mà ngại,
Tuổi sinh viên mang dáng dấp Sài gòn
Những chàng trai ngắm nhìn bao cô gái,
Tà áo dài trong gió lộng hoàng hôn .

Sài gòn, dân Thành phố đáng yêu
Tất tả, lang thang những sớm chiều
Đây gánh hàng rong, kia thúng hột vịt lộn 
Nhà hàng, khách sạn, quán cơm niêu …

Đâu phải sang hèn mà phân biệt,
Rất quen cách sống quá lè phè
Kẻ đạp xích lô, người xe ba gác
Chuyện trò rất dễ cảm thông nhe !

Dân Thành phố, với dân mình là thế !
Sống sao cho thật đẹp tình người
Tắt mặt trời, cùng ra kéo ghế
Chung bàn uống mấy cốc bia tươi .

Dân Thành phố có gì đâu mà ngại,
Cũng làm ăn, cơm áo gạo tiền
Cuộc sống hằng giờ lo bươn chải,
Lúc mệt nhoài vẫn nét mặt hồn nhiên.

Tôi thích Sài gòn, dân Thành phố
Người Nam chất phát, xuề xòa
Tính tình có sao nói vậy
Hiền lành, giản dị chốn phồn hoa.

Sài gòn, dân Thành phố...
Là khắp nơi tứ xứ đổ về
Nhiều người đến đây lập nghiệp,
Quen rồi, chưa thấy có ai chê .

Dân Thành phố, ôi dễ thương biết mấy
Đã cùng tôi xây đắp tháng ngày
Bao kỉ niệm ghi lòng nhớ mãi,
Sài gòn, tay nối lại vòng tay …


_______________________________________________

Cảm tác nhân đọc bài “Mẹ ơi, dân thành phố…”của Annhien



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét