Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

Nhớ một thời gian khổ

( Viết trong những ngày MK đi thăm con.)

Em đắm đuối trong vần thơ anh viết,
Những tháng ngày nuối tiếc vẫn còn đây
Bao  kỉ  niệm  êm  đềm  mà  da  diết,
Thuở  ta  quen  trong  nắng  gió  bụi dày.

Tuy  vất vả  nhưng  hồn ta  cháy bỏng,
Yêu nhau  rồi  bất  kể chuyện  gian lao
Đường gập ghềnh xe qua nhiều lúc hỏng,
Mặt  mũi  người đầy  chất bẩn,  xanh xao.

Thời  buổi  ấy,  Anh  và  Em  gầy  ốm
Gia đình nghèo nên chạy trốn, mưu sinh
Hoàn cảnh buộc leo dốc đời lỗm nhỗm,
Rồi  buông trôi  theo  kiếp sống  lục bình.

Anh lảo đảo tìm em. Cơn  ngược ngạo,
Đi  một  mình,  cơm  áo  chẳng  nề  chi
Lòng chạnh lòng, băng qua trời giông bão
Ước mộng thành trong máu xáo cuồng si.

Nghĩ mà thấy tình thương, ôi quá đỗi !
Em và Anh - Hai đứa thật điên khùng
Trong  lý  tưởng,  tình  yêu  em  vời  vợi
Thánh đường tình nghe gọi tiếng chuông rung.

Anh  chạy  tới  khi  em  còn  lấp  lửng,
Chưa nghĩ gì toan tính những yêu đương
Anh như  kẻ lạc đường vào thung lũng,
Để  em  yêu  trao  khát  vọng  vô  thường.

Anh  mãi  nhớ,  một  trời  thơ  kỉ  niệm
Chan chứa hồn và lưu luyến ngát hương
Không ai hiểu, chỉ mình Anh - Em đếm,
Thời gian trôi,quay đến mấy chặng đường ?

Những sướng khổ, buồn vui... sao nói hết
Sẻ chia  tình,  lê lết  bước chân nhanh
Buôn bán sách, bỏ quên đồ... mất hết,
Bến  xe  chiều  gặp  phải  bọn  lưu  manh.

Thời bao cấp, đất nước nghèo và khổ,
Một số người không xấu hổ lương tâm
Em và Anh  sống  trong  lòng  chế  độ,
Những bất công đành gánh chịu âm thầm.

Ta  hãnh diện  với  đôi  bàn  tay  trắng,
Vẫn vươn lên trong ánh nắng cuộc đời
Làm nghề giáo, dẫu cho nhiều cay đắng
Vẫn một lòng  chung thủy  với nghề thôi.

Ta nhớ lại một thời đầy khắc nghiệt,
Để  bây  giờ  chối  bỏ  hết  xa  hoa
Em đắm đuối những vần thơ anh viết,
Xin  em  đừng  nuối  tiếc  tháng ngày qua.

JB.Sĩ Trọng.


Mong sao khi đã đi qua những giông bão cuộc đời, vẫn còn thấy kề bên vai mình một tình yêu không thất lạc.

Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

Dễ thương đến không ngờ !(*)


Hồi ấy JB rất thích khi đọc những câu trong bài “Tủi” của Mai Tín :
Nghe
Tiếng ầu ơ
Mẹ run tay võng
Đời đong đưa tiếng ru
Mỏi mòn trông chẳng thấy bóng Cha.”

An Vi có bài họa thật dễ thương :
Nhìn
Bằng trái tim
Những gì quý giá
Cảm thấy yêu thương đến lạ
Một ngày dài dâng hết cho Cha.”

An Vi lại thêm bài “Đón” :
Im
Nghe thật rõ
Những âm vang tinh tế
Của từng điều răn con giữ
Cha ở bên con tự thuở nào.”

Tất cả cũng là tình Cha, tâm tình phó thác hay tình con thảo đối với người Cha nhân hậu. Tình Cha là tình Chúa trong mỗi một trái tim con người. Ai cũng có mà ! Thế nhưng mỗi người cảm nhận và bày tỏ một cách khác nhau. Cái mà JB thích ở những bài thơ trên không những về ý nghĩa nội dung mà cả về hình thức nữa, một tứ thơ mới, trẻ trung, là lạ mà dễ thương đến không ngờ.

Trên DĐ những hình ảnh sinh hoạt, nhiều bài viết cũng không kém phần hấp dẫn.

Tình Chúa mãi mãi cho chúng ta những âm vang diệu vợi trong lòng, cho chúng ta niềm vui sống và những cảm thức sâu xa, gần gũi để chúng ta thỏa sức sáng tạo.
Có người nghịch ngợm nói rằng : Đạo Công giáo là Đạo đam mê và sáng tầy ( Đầy đam mê và sáng tạo ). Ta vừa no lại vừa đói, vì Chúa vừa lấp đầy khát vọng của chúng ta, lại vừa cho chúng ta khát vọng về Ngài không ngừng ngơi nghỉ.
 Chúa là tình yêu, trái tim ta rung cảm theo nhịp đập của trái tim Ngài, ta hiểu được Ngài yêu ta, ta càng nỗ lực để tình yêu của ta và Ngài càng trở nên gắn bó mật thiết.Tình yêu bao giờ cũng là một thế giới riêng, dù có mang tính cộng đoàn cách mấy, có hiệp thông cầu nguyện bao nhiêu, mỗi một người vẫn có một cõi rất riêng để thỏ thẻ, tâm sự, hẹn hò với người mình yêu. Cả hai đều cần thiết nhưng trạng thái riêng lúc nào cũng sâu lắng hơn, mượt mà hơn, đầy cảm xúc hơn.

-“Truyện Kiều nghe tiếng Nguyễn Du,
Lời Cha nghe tiếng nghìn thu vọng về .”
( JB.ST )

-“Từ thuở trăng sầu thôi ca hát,
Tình vương  ý nhạc  của  bao la .”
( Nguyễn Vỹ )

-“Tình yêu nơi không gian hằng sống,
Thì  thầm  nghe  tiếng  gọi  tương lai .”
( Boris Pasternark )

Ta đừng buồn vì có ai đó quấy rối. Chuyện người khác quấy rối, làm phiền là chuyện đương nhiên, ta không nên bận tâm quá làm chi. Không ai cấm được loài thằn lằn “làm bậy”. Thằn lằn là loài rất dễ thương, có công bắt muỗi nhưng chúng có thể bò ngang qua đĩa thức ăn của ta nếu ta không đậy kín. Đêm đêm chong đèn sáng ngồi viết bài, từ trần nhà chúng có thể “làm bậy” nhỏ xuống trên trang viết của ta, phân của nó cũng bé thôi, ta nhẹ nhàng lấy cây thước gạt qua một bên là được rồi. Chả sao cả !



Tương lai còn dài. Tuổi trẻ cần những bước đi vững chắc. Có dừng lại một chút cũng được. Chúng ta bằng lòng với hiện tại đi chứ ! Chúa cho chúng ta thật nhiều đó mà. Bằng lòng với hiện tại ở đây không có nghĩa là chấp nhận sự thoái hóa. Do hoàn cảnh xã hội, công ăn việc làm, đôi lúc chúng ta có dừng lại. Những sáng tạo có thể không ngờ. Không chữ nghĩa thì cũng đã có việc làm cụ thể để nối kết yêu thương.

 Đọc lại bài cũ chúng ta vẫn thấy có được cái mới, đấy là tinh thần yêu thương, cảm thông, chia sẻ, học tập. Đọc để hiểu kỉ, thấm sâu hơn thì cần phải đọc đi đọc lại nhiều lần. Thánh Kinh rất cũ mà càng đọc lại càng mới vậy. Những suy tư của con người từ đời này qua đời nọ cũng không hết. Đọc bài cũ cũng là một thái độ nhân đức khiêm nhường. Không mất tình cảm, không giảm tình thương đâu.
 Chúng ta hy vọng vẫn còn có những dễ thương đến không ngờ trong những tháng ngày sắp tới.

(*) Bài này viết cho Diễn đàn gioitreconggiao.org trên box "Tình Chúa trong con".

JB.SĨ TRỌNG.

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

Hạ về

Hạ về vọng tiếng ve buồn,
Với hàng phượng vĩ nhẹ buông câu chào
Hạ về như giấc chiêm bao,
Với đôi tà áo em vào trong thơ
Hạ về một thoáng tình cờ,
Chợt nghe, chợt nhớ, chợt ngờ, chợt yêu
Hạ về, lòng muốn dệt thêu
Những trang kỷ niệm chia đều thời gian
Hạ về sắc nắng hoe vàng,
Bàng gieo trái rụng ngập tràn lối đi
Hạ về, gợi lại mùa thi
Năm xưa ta đã khắc ghi lời nguyền(*)
Hạ về, một cõi bình yên
Hồn xanh thắm đợi, không quên Hạ về...

(*)Vì có thắc mắc của học trò nên JB xin chú thích : Lời nguyền năm xưa vào thời điểm ấy là "Cố gắng thi đậu, học tốt để khỏi phụ lòng cha mẹ và quý thầy cô dạy dỗ mình."

JB.Sĩ Trọng.


Biển nơi con ở

Biển lộng lẫy nơi con đang ở,
Nhìn khơi xa gợi nhớ quê mình
Bãi cát vàng mặt nước lung linh,
Màu xanh thẳm khung trời mát dịu.

Ứơc gì Ba Me qua nơi ấy,

Sống ít ngày bên cạnh con yêu
Ba, Me, Con với Tom vui quậy,
Cùng tung tăn trên sóng biển chiều.

JB.Sĩ Trọng.

Thương về Ban Mê

Buồn muôn thuở hay buồn mến thương ?
Ban Mê vẻ đẹp vấn vương cõi lòng
Cà phê vị đắng còn không ?
Tôi nghe rừng núi quyện trong mây ngàn
Phố thành trải rộng thênh thang,
Hương nồng gió bụi, voi đàn kéo nhau
Lưng gùi áo mẹ bạc màu,
Nhà thờ tháp gỗ ẩn sau lưng đồi
Chiều chiều lũ trẻ rong chơi,
Bi bô câu hát mấy lời tuổi thơ
Đường xa dong ruỗi ai chờ,
Bazan đất đỏ ngẩn ngơ lối về
Bạt ngàn nương rẫy cà phê,
Em đi buông xỏa tóc thề ngang vai
Tình anh theo bước chân dài,
Quê hương đất nước miệt mài tháng năm
Đêm về vui dưới ánh trăng,
Ngày ru câu hát gởi thầm trang thơ
Với bao bến đợi sông chờ,
Hồn anh dào dạt ước mơ kiếm tìm.

JB.Sĩ Trọng.





Chùm thơ 27

THỀ THỐT

Không ai chuốt được lời thề thốt,
Nên  cứ  buông  ra  để  thỏa  lòng
Cho dẫu không cay bằng muối ớt,
Nhưng rồi  dễ  ngấm lệ  vào trong.















HỐI TIẾC

Tuổi đời  theo khói thuốc  vàng tay,
Mặt đất chao nghiêng dưới gót giày
Khanh tướng một thời đầy sóng gió,
Cuối  cùng   hối  tiếc,  chỉ  cầu  may.





NỖI BUỒN IM LẶNG

Tôi muốn  vẽ  cuộc đời  lên  giấy trắng,
Nhưng làm sao vẽ được nắng không màu
Làm  sao  vẽ  nỗi  buồn  đành  im  lặng,
Mà  dân mình  phải  gánh chịu  khổ đau ?

JB.Sĩ Trọng.