Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Cho Huế niềm thương

Huế ơi, ta nhớ những ngày xưa
Được sống yêu thương giữa bạn bè
Bên Mẹ, bên Cha hiền ấp ủ
Giờ đây phải thật sự cách xa .

Huế có niềm vui của mỗi người,
Nỗi buồn vời vợi của nhau thôi
Tính ra cũng khá nhiều lưu luyến
Kỷ niệm đong đầy lên mắt môi .















Tôi thật không quên những bạn bè,
Những người luôn được lắng tai nghe
Cùng tôi, bục giảng bao năm tháng
Chia  sẻ  ưu  tư  giữa  bộn  bề .

Tôi nhớ mênh mang chuyện cổng trường,
Tóc thề vai áo mộng còn vương
Nắng nghiêng vành nón che đôi mắt,
Để lại môi cười trông dễ thương .

Tôi nhớ những người đã ra đi,
Không còn lưu luyến mộng tình chi
Viếng thăm thành Huế rêu phong kín,
Ngắm dáng Tràng Tiền khóc biệt ly .

Tôi nhớ đêm trăng núi Ngự Bình,
Thông reo vi vút rợn hồn kinh
Sông Hương lặng lẽ vào thành phố
Đại Nội nghiêng mình soi nước xanh.

Tôi nhớ mẹ già bán gánh xôi,
Những tô cơm hến ghế thấp ngồi
Bún bò của chị bên hông chợ,
Mấy quán cà phê nho nhỏ thôi .

Tôi nhớ Văn Lâu bến đợi chờ,
Khách tình câu cá vẫn thầm mơ
Nhìn qua Bạch Hổ, thăm Long Thọ
Ngó thẳng Nam Giao, xuống Vạn đò.

Tôi nhớ không lầm những phút giây,
Cùng em đi dưới ánh trăng gầy
Ngắm xem chùa cổ, nghe chuông đổ
Rung động trong lòng bổng lất lay .

Làm sao quên được những chiều mưa
Khoát áo man-tô dạo vỉa hè
Ăn chén chè thưng, ngồi tán gẫu
Đếm mưa từng giọt rớt lưa thưa .

Huế vẫn hoài trong tiếng mẹ ru,
Tôi nghe bất chợt gió mùa thu
Trăng mờ che khuất sau nhành liễu
Lá rụng về … Sương khói lãng du …


JB.Sĩ Trọng.


Được yêu

Lúc nào Chúa cũng yêu tôi,
Yêu như nắng gội trên môi ửng hồng
Yêu khi chớp lửa hừng đông,
Khi chiều vội tắt, đêm lồng ánh trăng
Em ơi, em chớ nói rằng :
Chúa yêu anh để ngàn năm tự tình !
Trong em cùng có Thánh Linh,
Chúa yêu tất cả chúng mình đó em
Môi ai cũng chứa khát thèm,
Em – Anh đầy ắp, chớ nên thẹn thùng.




JB.Sĩ Trọng.

Định thức về Chân lý

Chân lý ở bên mình,
Kết hôn tình yêu mến
Đẹp hơn ngàn ngọn nến
Thắp sáng những lâu đài.

Chân lý sống miệt mài,
Không tàn phai cằn cỗi
Cho dù đời thay đổi,
Chân lý vẫn tồn nguyên.

Chân lý tự se duyên,
Tiếp liên cùng nhân loại
Tự do, không đòi hỏi
Chỉ vẫy gọi mong chờ.

Chân lý dạy điên khờ,
Tình thương liều mạng sống
Đừng bao giờ thất vọng,
Trước ngọn sóng gian nguy.

Chân lý bảo bước đi,
Không quay đầu nhìn lại
Gĩu mình cho trống trải
Khỏi vướng vải vào tim.

Chân lý chẳng nằm im,
Khi sự đời náo động
Trên màn sân khấu rộng
Chân lý mở mắt nhìn .

Chân lý luận Đức tin,
Trong mỗi người có thật
Tự do không làm mất,
Và tôn trọng mọi loài .

Chân lý chẳng hẹp hòi,
Những ai từng yêu mến
Chân lý ào ngự đến,
Mang Thánh Thần thiêng liêng.

Chân lý đẹp hồn nhiên,
Không bao giờ thay đổi
Mặt dày đời gian dối,
Chân lý vẫn tinh tuyền .



JB.Sĩ Trọng.

Bắn chỉ thiên

( Tặng các nhà trí thức yêu nước )

Nổ súng lên trời, bắn trúng chi ?
Bắn sao cho được mấy thằng lì ?
Mấy thằng lì lợm vô liêm sỉ ,
Nó chẳng bao giờ chịu bỏ đi .

Nổ súng lên trời, bắn trúng ai ?
Trúng ai mà bắn, phí công hoài ?
Tốn công, hao sức, càng hao đạn
Súng bắn vô tình, nổ trúng tai !

Nổ súng lên trời, bắn trúng ai ?
Trúng ai mà súng nổ lai rai ?
Tiếng to, tiếng nhỏ như hù dọa
Những kẻ ngồi không lại thở dài.

Nổ súng lên trời - bắn chỉ thiên
Bắn sao cho trúng mấy thằng điên ?
Đạn bay vi vút vào vô tận,
Nổ súng xong rồi thấy chẳng yên !

Nổ súng lên trời – cõi tịch u,
Bắn sao cho trúng mấy thằng ngu ?
Lũ ngu chẳng biết gì mà sợ,
Súng nổ vang rền, chó vẫn tru .

Nổ súng lên trời, bắn trúng ai ?
Thức ai say ngủ suốt đêm dài
Giật mình mới thấy dân mình khổ
Nổ súng liên hồi cũng điếc tai .

Nổ súng liên hồi, nổ súng ư ?
Nổ sao cho khỏi bị đi tù
Đời cha ăn mặn, đời con khát
Nổ súng cho đời rõ thực hư !




Trách khéo
*Tặng các TNLT.

Đời không dệt cảnh để vỗ tay,
Phải vẫy tô trên vũng nước lầy
Có kẻ tưởng rằng tôi đã thấy,
Ai ngờ tay đã thối từ đây.

Nếu nước nhà mất, ai tủi nhục ?
Dân tình đau khổ biết dường bao!
Những thằng đầu sỏ không hề tức
Nhưng kẻ trí thức sẽ thế nào ?

Tôi đã hát, còn anh tác đã hôi
Khó để làm nên chuyện ở đời
Một vũng nước đầy vầy nước đủng
Khi nào thì cạn, lúc nào vơi ?




Đại họa

Giặc Tàu muốn chiếm lấy nước ta,
Doanh nghiệp Trung Quốc trên đất nhà
Du lịch đi đâu cũng gặp chúng,
Ồn   ào,   ăn   nói   kiểu   ba   hoa.

Cha  ông   đổ  máu   để   giữ  gìn,
Đất nước ''hòa bình'' - ngủ chẳng yên
Biển cả,  Hoàng Sa  như  mất  trắng
Môi  trường  đe  dọa,  khổ  ngày  đêm.

Cá chết chồng chất ngập trắng bờ,
Thuyền bè, vó lưới gập nằm trơ
Ngư dân  đói khát  đang  hấp hối,
Thảm  họa  môi  sinh  ập  bất  ngờ.

Như thế, làm sao không biểu tình
Dân đòi, chính phủ cứ làm thinh
Nhớ  sao  kiếp  sống  xưa  nô  lệ,
Nay  dễ   lâm  vào   cảnh   đao  binh.

Bao  mạng  dân  thường  bị  bỏ rơi,
Khựa Tàu   có   mặt   ở   khắp   nơi
Người dân thấp cổ kêu không thấu
Yêu   nước   bị   bắt   đánh   tơi  bời.

Lãnh hải biên cương hụt mất dần,
Đâu cần súng đạn để giao tranh
Giặc Tàu đầu độc và thuần hóa,
Đau  khổ  dân  ta  gánh  bội  phần.

Ôi phận dân mình thật đáng thương,
Niềm đau mất nước, mất quê hương
Đói  cơm  rách   áo   còn   ôm   hận,
Cái nhục trăm năm, nỗi đoạn trường !




Thu tàn Đông dại

Thu hết rồi, đông giá lạnh quay về
So se áo, quấn khăn quàng ấm cổ
Bên hiên nhà, em đứng nhìn bở ngở
Mưa khóc thầm nhỏ lệ đón chờ xuân.

Ngôn tình chết trong bốn mùa thay lá,
Vần thơ điên vẫn sống đến muôn trùng
Ta  cảm  thấy   không   có   gì   là   lạ,
Vì điên kia cũng đúng nghĩa như khùng.

Thu  tàn  đông  dại,  tại  vì  ai  ?
Có lẽ thời gian chóng nhạt phai ?
Đốt nến thắp đời không cháy lửa,
Thôi đành chấp nhận một Tương lai !

Một tương lai không có gì sáng sủa,
Anh và em, đi hết cuộc đời này
Một đất nước đang tràn đầy lệ ứa,
Bên dòng đời vội vã giữa cuồng say.

Thương mẹ






















Hẩm hiu quá, căn nhà một mình mẹ ở
Tuổi xế chiều hơi thở mong manh
Bàn ghế ngỗn ngang, xiêu vẹo gập gềnh
Tủ giường đóng bụi không ai lau sạch .

Nhện giăng trần nhà,đêm nghe lách cách
Tiếng gió khua cây, củi rớt sau hè
Chén cơm chiều còn đọng mùi ê
Một lũ kiến bò ngang bò dọc .

Thương mẹ quá nhưng con làm sao được
Khi con về mẹ chẳng nhận ra
Nhìn dáng mẹ tấm thân gầy guộc,
Đôi mắt buồn rướm lệ diết da …

Thương mẹ quá, con nhìn và khóc
Hôn lên đôi gò má mẹ yêu
Con ước mong được về bên mẹ
Để săn sóc cho mẹ được nhiều …

JB.Sĩ Trọng

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Chùm thơ 10

NƠI XỨ NGÀN HOA

Má hồng, môi đỏ dâu tươi
Là em trong nắng chiều vơi thẹn thùng
Tôi  yêu  xứ  sở  núi  rừng,
Quanh năm hoa nở ngượng ngùng nước mây.





















HOA TIGÔN

Cảnh ngộ nào em được sinh ra
Dây leo phủ kín trước sân nhà
Người ta say ngắm em vời vợi
Khi gió Đông  về rủ  thướt tha ?




















JB. Sĩ Trọng.

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Người Thầy bình dị




















Người Thầy bình dị bao dung
Đem lời yêu mến tỏ cùng muôn dân
Chúa Cha sai xuống cõi trần
Làm người dương thế vạn lần khổ đau
Chứng nhân cho cuộc đối đầu
Hiểm nguy thập giá không cầu bình an
Ủ ấp ước mộng dâng tràn
Giảng Rao dẫu gặp gian nan chẳng nề
Chân đi quên cả lối về
Hết vùng lân cận tới quê khó nghèo .

Người Thầy bình dị khó quên
Giảng trên sông núi, mạn thuyền biển khơi
Lời yêu vang dậy đất trời
Trăng khuya nghiêng bóng, nắng soi vệ đường
Người đi mưa gió dặm trường
Vỉa hè ngóng đợi, phố phường trông theo
Lắng nghe tiếng suối bên đèo
Tiếng chim thánh thót, vượn trèo đầu non
Thiên nhiên hòa nhập tâm hồn
Người về dưới nắng hoàng hôn mỗi chiều .

Người Thầy bình dị dễ thương
Không cầm phấn trắng bảng đen giảng bài
Thung dung lê bước đường dài
Gặp nhau trò chuyện một vài dụ ngôn
Cỏ cây hoa trái miệt vườn
Ruộng đồng, làng mạc xóm thôn gũi gần
Ánh mắt trìu mến quen thân
Dang tay mời gọi ai cần ủi an
Tình yêu bao bọc, phủ tràn
Thầy ban sự sống chứa chan bởi Trời .

Chúa ơi, Ngài đẹp tuyệt vời
Cho con cảm nhận cuộc đời Chúa yêu !




JB.Sĩ Trọng

Chùm thơ 9

VÔ THƯỜNG

Đời hẳn hơn ai được mấy khi ?
Có ai đẹp mãi tuổi xuân thì
Hoa đời nở nụ tươi trong nắng
Cơn gió vô tình lại cuốn đi !


XIN ĐỪNG LẶP LẠI

Xin đừng lặp lại Lệ Chi Viên(*)
Tội nghiệp cho dân sống ở hiền
Vụ án 10 năm Nguyễn Thanh Chấn
Sau này không thể dễ gì quên !

(*)Vụ án Lệ Chi Viên tức vụ án Vườn vải, là vụ án mà đại thần Nguyễn Trãi bị vu oan và bị tru di tam tộc thời Lê sơ trong lịch sử Việt Nam.
(*)Vụ án Lệ Chi Viên tức vụ án Vườn vải, là vụ án mà đại thần Nguyễn Trãi bị vu oan và bị tru di tam tộc thời Lê sơ trong lịch sử Việt Nam.












NHẪN NẠI

Trong miệt mài ghi dấu thời gian,
Ta có Chúa đồng hành luôn mãi
Em bên anh vô cùng nhẫn nại,
Dìu nhau đi qua cõi vô thường …


LÃO HÀNH KHẤT

Ngõ phố mưa về trong gió bấc,
Cây bàng lá đổ, lão hành khất
Đi trong tĩnh lặng, thân gầy guộc
Điếu thuốc trên môi cháy lụi dần.

JB.Sĩ Trọng.

Chùm thơ 8

HỮU LOAN




















Hoa sim tím giữa đồi sim,
Người cùng cảnh ngộ muốn tìm gặp nhau
Duyên thơ thắm với bạc đầu,
Ngàn  dâu  lặng  lẽ  giữ  câu  hẹn  thề .         




TRẦN MẠNH HẢO 




Hình như anh cố ý Ly thân,
Với cái mà anh thấy chẳng cần
Quân ngũ hết thời, say nghiệp báo
Nói   vì   công   lý,   đấu   vì   dân .






TRẦN DẦN












Một thời oanh liệt đã đi qua,
Nét bút thơ ca khó nhạt nhòa
Giai phẩm nhân văn còn vướng đọng
Hoa  lòng  chưa  nở  nụ  kiêu  sa .




TÔ HẢI












Tôi nghe Tô Hải kể chuyện buồn,
Nhắc lại một thời chính trị viên
“Nhật ký thằng hèn” nay nói thật,
Lột trần bộ mặt để người thương .



JB.Sĩ Trọng.

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Giả vờ















Gỉa vờ một chút để mà yêu,
Như nắng bâng khuâng, gió trở chiều
Chúa lướt thân mình trên biển cả,
Sóng vờn, bão tố… giả vờ xiêu .

Gỉa vờ một chút để mà thương,
Đi bộ, đi khắp mọi nẻo đường
Đói khát, chắc rằng Người cũng biết
Gỉa vờ không đói … để làm gương .

Gỉa vờ một chút để mà hay,
Chén đắng Cha trao tại chốn này
Chỉ uống một lần, Thầy đã uống
Có người không uống, giả vờ say !

Gỉa vờ một chút để mà tin,
Môn đệ đa nghi chẳng dám nhìn
Ngài bảo đưa tay sờ dấu vết,
Cứng lòng nên cứ giả vờ quên !

Chúa ơi con muốn được giả vờ,
Gỉa vờ như Chúa giả vờ xưa
Biển sóng ân tình tuôn chảy mãi
Lòng đầy yêu mến, giả vờ chưa …


JB. Sĩ Trọng.

Bên Huế mùa Hạ










Tôi thích màu phượng vĩ
Thắp nến giữa khung trời
Hạ  về  khoe  màu  lửa,
Mà  hồn  người  chơi  vơi .

Áo  dài  bay  đâu  đó,
Lấp  ló  một  vành  môi
Nói  cười  nghe  hoan hỉ
Quên luôn cả chuyện đời.

Hương giang màu xanh biếc
Nước vẫn chảy xuôi dòng
Dòng  sông  nhiều  ly  biệt,
Nỗi   buồn   ẩn   vào   trong .

Em   đi   qua  bến   vắng,
Khách đứng đợi chờ thuyền
Hoàng hôn mườn mượt nắng
Bén  lòng  người  nên  duyên .

Tôi  sững  sờ  một  lát,
Như  em  đã  hiểu  rồi
Thuyền bên kia Cồn cát
Bên   này   tôi   chơi   vơi …


JB.Sĩ Trọng.

Huế những ngày nắng nóng, nhiệt độ từ 38 đến 39 độ C. Cuối tháng 5/2015.


Kỷ niệm xưa

BÀI 1

Trang thơ em viết,
Xin đừng nuối tiếc
Một thời đã qua ...

Phố hoa,
Như con sông chảy,
Xa bến quê nhà ...
Bao giờ em thấy
Dỗi hờn phong ba ?

Anh về
Mong gặp lại em
Ghi sâu nỗi nhớ
Khát thèm năm xưa.

Em đi,
Qua cổng nhà thờ
Đang giờ Thánh Lễ
Đâu  ngờ  có  anh .


BÀI 2

Ai người muốn nói lời yêu,
Qua bao sóng gió lãng phiêu không ngờ
Thuyền đi chưa cập bến bờ,
Trăng trôi mây lượn giữa thơ và tình
Nắng trời rải lộ vàng ninh,
Ươm màu nỗi nhớ đất Kinh thành buồn
Rêu phong đá thở ngát hồn,
Hoàng hôn rót lệ hương thôn mộng chiều
Trao về xóm vắng cô liêu,
Em, người con gái Thủy Biều năm xưa .

JB.Sĩ Trọng.


Gánh tư thời gian

Biết bao lần ta gặp lại em,
Em chẳng nhận ra ta gì cả
Ta cũng biết rằng ta buông thả
Còn em qua như kẻ vô tình.

Trời đầy trăng, ánh sáng lung linh
Cây lá đứng nghiêng mình chờ đợi
Lan nở nụ khi vào đêm tối,
Tiếng họa mi lanh lảnh hót vườn nhà.

Biết bao lần ta muốn bước xa ra,
Em cứ đến trong giấc mơ huyền ảo
Có mẹ già bên hiên ngồi đan áo,
Em gũi gần như một nét chân quê.

Ôi cuộc đời đầy bão tố cuồng mê,
Ta không hợp cùng em là phải
Những phút chốc ta hóa thành hoang dại
Để bây giờ mãi mãi vẫn nhớ em.

Biết bao lần ta gặp lại em,
Em chẳng nhận ra ta gì cả
Trong bóng thời gian trôi vội vã,
Ta đi tìm kỉ niệm thuở xưa...

JB.Sĩ Trọng.


Chùm thơ 7

HAI CHÀNG TRAI

Qúa khứ và tương lai,
Hai chàng trai nghịch ngợm
Mặt mày rất lì lợm,
Đố ai khỏi chạm vào ?















ÊM

Thời gian nhè nhẹ êm trôi,
Dòng sông lặng lẽ vào đời êm ru
Anh êm như gió mùa thu,
Vi vu  đỉnh núi  mây mù  đợi em.





















TRANH NGÔI

Qúa khứ cứ khóa tương lai,
Ngai mày nằm đợi ngày mai gió vào
Bao đinh nơi chốn binh đao,
Mua vui giành giật ngã nhào mui vua .
















THỚT VÀ DAO

Nếu  ta  là  thớt  dưới  tầm  dao,
Kẻ chém người băm, cứ chặt vào
Thớt dẫu vuông tròn, chất gỗ tốt,
Dao  dầu  lép  kẹp  vẫn    là   dao .



ĐỢI TÀU

Trên  đường  trần  có  khi  ta  mệt mỏi,
Ghé sân ga chờ đợi những chuyến tàu
Thả giấc ngủ quên chuyện đời vắn vỏi,
Đặt   ba  lô   thay   chiếc  gối  tựa  đầu...


JB.Sĩ Trọng.