Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Tâm sự với Huế













Sông Hương nặng nghĩa tình thương
Chảy vào thành phố vấn vương hồn người
Nghiêng nghiêng kỷ niệm một thời,
Huế   mang   vẻ   đẹp   làm   nơi   hẹn   hò …
*
*    *
Huế dưới triều vua đã chết rồi,
Một thời oanh liệt đã ngừng trôi
Thành quách rêu phong giờ phủ kín
Lãng  đãng  mây  chiều  xa  tít  thôi !

Cố  đô  nằm  ngủ  dưới  đêm trăng,
Núi Ngự thông reo vọng ngút ngàn
Linh Mụ chuông chùa rung thảm thiết
Văn Lâu nhìn ngắm nước Hương giang.

Những người con Huế phải đi xa,
Nỗi nhớ mênh mang nước non nhà
Thương Huế để thầm khóc với Huế,
Buồn  tình  thêm  đậm  nỗi  diết  da .

Em chẳng bao giờ vượt khỏi anh,
Người con xứ Huế - Đất Kinh thành
Những thơ, những mộng nằm trong ấy
Lặng  lẽ   ru  hồn   dệt   ước  mong .

Gặp em  khi nhẹ  bước vào  Nam,
Thấy Huế còn vương nét dịu dàng
Mảnh đất yêu thương này Chúa gởi,
Gắn  liền  số  phận  vượt  thời  gian .

Bên Huế làm anh thấy ngậm ngùi,
Mẹ già  sức yếu  sống  đơn côi
Quê nhà không có ai chăm sóc,
Kinh  tế  ngặt  nghèo  khó  tới  lui.

Không dám về thăm gặp bạn bè,
Huế thường lắm chuyện để khen chê
Anh đi  xuôi  ngược  đời  dâu  bể,
Nhưng  Huế  trong  lòng  vẫn  tỉ  tê .

Huế rộng vành như nón em nghiêng,
Sông Hương, núi Ngự đẹp thần tiên
Chừ  đây anh  thấy càng yêu  Huế,
Lưu  giữ  trong  anh  dáng  Mẹ  hiền …

JB.Sĩ Trọng.



Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Gặp Chúa

Một lần nọ, có một cậu bé thiết tha muốn được gặp Chúa. Cậu ta nghĩ rằng để gặp được Chúa phải trải qua một chặng đường rất dài. Thế là cậu ta sắp xếp đồ đạc vào một chiếc túi xách nhỏ. Cậu cũng không quên bỏ vào đấy lương thực đi đường: một ít bánh, 6 lon nước ngọt, và cậu bé bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Khi cậu bé đã đi được qua 3 dãy nhà, cậu bé nhìn thấy một bà cụ đang ngồi trong công viên ngắm nhìn những chú bồ câu nhởn nhơ quanh đó. Thế là cậu bé bèn đến gần và ngồi bên bà cụ. Cậu bé mở túi xách ra, định sẽ lấy nước để uống, cậu chợt nhìn và nhận thấy bà cụ cũng có vẻ đang đói bụng. Cậu nhanh nhẩu lấy một ít bánh của mình mang theo mời bà cụ.
Bà cụ từ tốn cầm lấy chiếc bánh và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà thật rạng rỡ đến nổi khiến cậu bé muốn nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Thế là cậu lấy nước mình mang theo và mời bà cụ. Một lần nữa, bà cụ lại mỉm cười với cậu. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc! Họ ngồi đó suốt cả buổi chiều, vừa ăn vừa mỉm cười với nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Khi trời bắt đầu tối, cậu bé bắt đầu thấm mệt vì cả ngày đi ở ngoài đường. Cậu đứng dậy bước đi. Nhưng khi vừa bước được vài bước, và không biết nghĩ gì, bất ngờ cậu quay lại ôm chầm lấy bà cụ và hôn tạm biệt. Và lần này, bà cụ đã mỉm cười với cậu, một nụ cười rạng rỡ nhất.
Khi cậu bé quay về nhà và mở cửa bước vào, mẹ cậu cảm thấy ngạc nhiên vì nét mặt cậu bé thật vui mừng. Bà hỏi con mình, ” Chuyện gì đã xảy ra với con hôm nay mà khiến con vui vẻ thế?” Cậu bé trả lời, “Hôm nay, con đã ăn bữa trưa với Chúa đấy mẹ.” Và không để cho mẹ mình kịp nói tiếng nào, cậu bé kể tiếp với giọng hào hứng, ” Mẹ biết không, Chúa có một nụ cười thật tươi mà con chưa được thấy bao giờ.”
Cùng lúc đó, bà cụ cũng trở về nhà mình với nét mặt thật hạnh phúc. Anh con trai của bà rất ngạc nhiên khi thấy một sự bình an và vui thỏa hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Anh bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì mà mẹ trông có vẻ vui thế?” Bà cụ trả lời, “Mẹ vừa ăn chung bánh ngọt với Chúa trong công viên,” và bà cụ bàn thêm, “Con biết không, Chúa trông trẻ hơn nhiều so với mẹ nghĩ.”
Nhiều lần trong cuộc sống, ta đã xem nhẹ tác dụng của những lời nói nhân từ, một nụ cười trên môi, một lời khen chân tình, hay là một sự chăm sóc nhỏ nhặt dành cho người khác. Nhưng chính những điều nhỏ nhặt đó đã giúp ta thể hiện tình yêu của Chúa trong đời sống mình cho người khác. Những điều nhỏ nhặt ấy biết đâu, có thể làm thay đổi một cuộc đời của một ai đó, đem đến cho họ niềm vui và ý nghĩa sống.
Hãy thể hiện tình yêu Chúa qua cách sống, cách cư xử của chúng ta mỗi ngày.
Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời.

Trừ quỉ

Trưởng ban trừ quỷ của Roma Cha Amorth chia sẻ: ‘Tôi đã hơn một lần hỏi ác thần rằng, ‘Tại sao ngươi sợ Đức Gioan Phaolô II đến vậy, và tôi có hai câu trả lời khác nhau, nhưng đều rất đáng chú ý.
Một là "bởi ngài phá hoại các dự định của ta."
Hai là "bởi ngài kéo quá nhiều người trẻ xa khỏi tầm tay ta". Nhờ Đức Gioan Phaolô II mà rất nhiều người trẻ trở lại. Có một số người đã là Kitô hữu nhưng không sống đạo, nhưng rồi với thánh Gioan Phaolô II, họ trở lại sống đạo thực hành. Ngài kéo quá nhiều người trẻ khỏi tay ma quỷ.
Còn việc kêu cầu tên Đức Mẹ!
Có lần tôi hỏi Satan, "mà tại sao khi ta kêu cầu Đức Mẹ, ngươi sợ hãi hơn là khi ta kêu cầu Chúa Giêsu Kitô?"

 Nó trả lời, ‘Bởi khi bị Chúa Giêsu đánh bại thì tất nhiên, nhưng khi bị một con người đánh bại thì nhục nhã hơn nhiều.’

Theo Internet

Đi tìm hạnh phúc thật sự


Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.
Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.
Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.
Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.
Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.
Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: “Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.
Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”.
Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?


Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Thầy Giêsu và tôi

Tôi hoài nghi thì Thầy lại bảo: Hãy tín thác.
Tôi bồn chồn không ngơi thì Thầy lại bảo: 
Hãy tĩnh lặng đi.

Tôi nổi giận thì Thầy lại bảo: Hãy nhịn nhục và thứ tha.
Tôi run sợ thì Thầy lại bảo: Hãy can đảm.
Tôi thích đi con đường riêng mình thì Thầy lại bảo:
Hãy theo Ta.
Tôi muốn lập kế hoạch riêng cho mình thì Thầy lại bảo:
Hãy quên đi.
Tôi nhắm tìm của cải vật chất thì Thầy lại bảo:
Hãy bỏ lại đằng sau.
Tôi muốn được bảo đảm ở đời này thì Thầy bảo:
Phần Ta, Ta chẳng hứa hẹn gì đâu.
Tôi thích sống cuộc đời riêng của mình thì Thầy bảo: Hãy từ bỏ chính mình đi.
Tôi nghĩ rằng mình tốt lành thì Thầy bảo: Tốt lành thôi thì chưa đủ đâu con.
Tôi thích làm ông chủ thì Thầy bảo: Hãy quỳ xuống mà phục vụ lẫn nhau.
Tôi muốn ra lệnh cho người khác thì Thầy bảo: Thôi, hãy vâng lời đi.
Tôi đi kiếm tìm tri thức thì Thầy bảo: Hãy tin.
Tôi thích sự rõ ràng thì Thầy lại dạy tôi bằng ngụ ngôn.
Tôi thích thi ca mơ mộng thì Thầy lại nói toàn chuyện hiện thực.
Tôi yêu sự yên tĩnh của mình thì Thầy lại muốn tôi bị quấy rầy.
Tôi thích bạo lực thì Thầy lại bảo: Bình an ở cùng các con.
Tôi rút gươm ra thì Thầy bảo: Vứt nó ngay lập tức.
Tôi nghĩ chuyện trả thù thì Thầy bảo: Đưa má bên kia cho người ta đánh luôn đi con.
Tôi nói về một trật tự thì Thầy bảo: Ta đến đem gươm giáo.
Tôi căm ghét thì Thầy bảo: Thôi, hãy yêu thương cả kẻ thù nhé.
Tôi muốn gieo sự hòa hợp thì Thầy nói: Ta đem lửa xuống thế gian.
Tôi muốn làm người lớn thì Thầy nói: Hãy trở nên trẻ nhỏ.
Tôi muốn ẩn thân, Thầy bảo: Ánh sáng thì phải chiếu rọi.
Tôi đi tìm chỗ nhất trong hội đường, Thầy lại bảo: Xuống chỗ chót hết mà ngồi.
Tôi thích được quan tâm, Thầy nói: Đóng cửa lại mà cầu nguyện.
Không, tôi không thể hiểu nổi ông Thầy Giêsu này,
Ông khiêu khích tôi, ông làm tôi bối rối.
Cũng giống như nhiều học trò khác, tôi rất muốn đi theo Thầy Giêsu này,
Thế nhưng, khổ quá, chắc là phải đi tìm ông thầy khác thì sẽ khá hơn,
Ít đòi hỏi hơn và lại có nhiều quyền lợi hơn.
Nhưng cuối cùng, tôi đã cảm nhận như anh trưởng Phêrô đã thốt lên:
"Tôi không biết ai khác lại có được Lời ban Sự Sống đời đời như Thầy Giêsu của tôi."

 Amen.

KHUYẾT DANH,
Từ một tờ thông tin hàng tuần của Giáo Xứ Công Lý

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

Chùm thơ 15

TÊN EM SÀI GÒN

Sao đành em để lạc mất tên ?
Nghĩa nặng tình sâu khó đáp đền
Sài gòn, mãi mãi tên em đấy
Ca tụng muôn đời, ai nỡ quên !














THỬ THÁCH

Tưởng chừng không có thật khó công
Hạnh phúc mơ xa tựa đóa hồng
Thử thách trải qua rồi mới thấy,
Đóa hồng đâu dễ được cho không .




VÔ VỌNG

Mưa vẫn thầm thì trong tim em,
Nghe mưa chạm ngõ nỗi niềm riêng
Lòng em dìu dịu như mây khói,
Một thoáng hư không, vỡ kiếm tìm !



BỘ PHIM ĐỜI SAU

Đời sau sẽ có bộ phim,
Chính ta trông thấy và tìm thấy ta
Đời sau ta sẽ nhận ra,
Chính mình trong ấy như là gương soi.


JB.Sĩ Trọng.
@Annhien và An Vy Diễn đàn gioitrecong.org

Thư gởi Mẹ

Mẹ vô vàn kính yêu của con !

Con hôn Mẹ tha thiết, những nụ hôn nồng thắm, thương kính của đứa con xa nhà nhưng vẫn luôn ở trong vòng tay che chở dịu êm của Mẹ.
Trở vào với công việc nơi chốn con ở vẫn còn vấn vương, vẫn khắc khoải nhớ Mẹ khôn nguôi. Những ngày về bên vòng tay Mẹ, Mẹ ơi ! có đủ gì đâu – với tháng ngày xa vắng !...

Tình yêu không bay xa đâu Mẹ. Con vẫn ở bên Mẹ từng giờ, từng phút. Con đã lớn lên giữa cuộc đời đầy thử thách…Thử thách làm cho con kiên vững và bền chí, nhưng con vẫn là đứa con bé bỏng ngày nào của Mẹ, trái tim con vẫn hòa trong nhịp đập trái tim Mẹ, hơi thở của Mẹ con vẫn nghe nồng ấm bên lòng trong từng hơi thở của con, vòng tay dịu hiền của Mẹ muôn đời vẫn ấp ủ con và truyền cho con thêm nghị lực để sống thật xứng đáng là con trai của Mẹ.


Mẹ thương kính,

Con hạnh phúc vì Mẹ, Mẹ là của con : Mẹ là niềm kiêu hãnh của con. Mẹ chất phác, hiền lành, đôn hậu. Mẹ xuất thân trong hoàn cảnh gia đình nghèo, tuy ít học nhưng Mẹ là người Thầy vĩ đại dạy dỗ con trong suốt cuộc đời, mỗi khi con nghĩ đến Mẹ.

Mẹ yêu thương và hiểu lòng con Mẹ dường nào. Mẹ cảm thông với con trai Mẹ trong từng nhịp sống, từng phút giây…Mẹ dìu con từng bước chập chững vào đời, từng ngày qua Mẹ đốt trong tim con ánh sáng của sự sống thật, cho con biết nồng cháy yêu thương và quãng đại vị tha …

Hôm con đi nỗi buồn sâu lắng là lúc lên xe, xe ghé vào trước sân nhà, dưới tán cây măng cụt, nhưng con không kịp nói với Mẹ một lời nào . Xin Mẹ tha lỗi cho con – Đúng ra lúc ấy con phải hôn Mẹ, nói với Mẹ vài lời trước lúc chia tay.


Mẹ ơi,

Bút không thay thế được lời, lời con không tả nỗi lòng con đâu. Mẹ hãy yên tâm về con, như Mẹ đã yên tâm tin tưởng nơi con Mẹ từ thuở nào. Hồng ân được làm con Chúa, qủa thật kỳ diệu và hết sức lạ lùng Chúa đã ban cho Mẹ.

Xin Chúa Thánh Thần là Khách trọ hiền lương, là Đấng ủy lạo dịu dàng, là Thần Khí Thiên Chúa – thổi về nơi Mẹ yêu thương luồng tình ái vô biên của Ngài, thổi về nơi Mẹ nụ hôn, hơi thở và vòng tay của con trai Mẹ dấu yêu !

Con kính chào Mẹ, Mẹ vô vàn thương mến của con.

JB.SĨ TRỌNG


Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Tâm tình nhà giáo














Như đã quen thân tự thuở nào,
Tháng ngày vật lộn với gian lao
Môi trường công tác không xa lạ
Cảm thấy tim yêu mến dạt dào

Đồng nghiệp của tôi thật dễ thương
Mỗi người mang dáng dấp quê hương
Nhiệt tâm đâu phải vì danh lợi,
Chỉ muốn tan đi tựa muối đường.

Những ngày nắng gắt với mưa tuôn
Họ vẫn ung dung bước tới trường
Trang điểm nụ cười lên ánh mắt,
Cho lòng quyện chặt những hoa thơm.

Họ biết quan tâm đến mọi người
Chức quyền coi nhẹ tựa mây trôi
Trái tim yêu trẻ, giàu tâm huyết
Nét đẹp thời gian khó nhạt phôi.

Tôi  đã  bao  lần  tự  nhủ  tôi,
Cho tôi sống thật giữa mọi người
Niềm vui tri thức hòa trong máu
Nhà giáo trên đời - có vậy thôi.

Tôi đã bao năm sống với nghề,
Không hề phản bội những đam mê
Thời gian cho dẫu nhiều thay đổi
Nhưng trái tim yêu vẫn tràn trề

Tôi đã bao năm sống với nghề,
Tâm hồn đón nhận những khen chê
Giê-su nhân ái cùng tôi đứng,
Trên bục giảng đời bao biến suy. 



JB. SĨ TRỌNG.
Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20.11.2015. 

Chút lời yêu gửi Ba Me... heart emoticon

Bộn bề cuộc sống làm con quên mất thời gian, một ngày trôi qua thật nhanh, con đành phải ăn gian thêm mấy tiếng ở Phần Lan cho ngày hôm nay rồi... Con mượn ngày hôm nay để gửi chút lời yêu thương đến Ba Me... 
Con cám ơn Ba Me đã luôn là những Nhà Giáo tuyệt vời của đời con, dạy con chữ viết, dạy con cách sống, dạy con mạnh mẽ, yêu thương và đặc biệt là đã dạy con biết tin yêu nơi Người Thầy Giê-su. Con chúc Ba Me luôn được Chúa chúc lành trên con đường giáo dục đầy yêu thương và hi sinh. 
Con yêu Ba Me nhiều nhiều nhiều.

Con : Thánh Thư.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Người cõi Ngàn thương




















Người Thập Tự ngàn năm chưa nói hết
Tiếng thơ tôi ghi nhớ công ơn Người
Nơi núi Sọ, dấu chân trần lê lết
Máu lệ trào từng vết đọng còn tươi .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Yêu từng ruộng lúa đến đồi lau
Cánh chim, hoa huệ…Người say ngắm
Cây cỏ lung linh đượm sắc màu .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Yêu từng con suối nhỏ xôn xao
Biển hồ sóng vỗ xô bờ cát,
Thuyền cá vơi đầy, mảnh lưới khâu.

Ai biết Người yêu đến độ nào
Trẻ thơ bồng bế, nhẹ nâng niu
Ví von rao giảng lời Chân lý,
Cho cả những người độ tuổi cao.

Ai biết Người yêu đến độ nào
Không nhà không cửa, sống lao đao
Gọi tên , tuyển chọn dân chài lưới
Hoán cải tâm hồn hạng thuế sưu .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Đầu đường xó chợ biết quen nhau
Kết thân ngay cả phường đĩ điếm
Chữa bệnh cho người dị tật lâu .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Nhìn trời đọng giọt xuống mắt sâu
Bao năm phiêu bạt thân tiều tụy
Ngủ bụi, ngủ ao, ngủ lạch cầu .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Mà đành chịu đựng những thương đau
Đòn roi, tra tấn, lời bêu nhục
Gánh lấy không cho lệ ứa trào .

Ai biết Người yêu đến độ nào
Âm thầm nếm vị đắng Cha trao
Tấm thân nhân loại chưa lành lặn
Thập giá đồi cao đã cuộn vào .

Chết vì tình mang hình nhân loại
Người bước đi qua mọi nẻo đường
Chân lấm bụi, bờ xa vẫy gọi
Người trở về trong cõi Ngàn thương .

JB.Sĩ Trọng.


Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Tình Cha



Ngài ơi
Mưa rơi

Ngài ơi
Gío bấc

Ngài ơi
Phong ba

Ngài ơi 
Biển gào.

Thuyền con
Ra khơi

Thuyền con
Chơi vơi.

Ngài ơi
Thương con.

* *
*
Ngài ơi
Dang tay
Ôm con
Vào lòng.

Tình Ngài
Bao dung
Tình Ngài
Khoan nhân.

Tình Ngài
Trong con
Tình Ngài
Véo von.

Cho con
Niềm yêu
Cho con 
Hồn say.

Ngài ơi
Bên con :
Người Cha
Yêu thương .



JB. Sĩ Trọng.

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Phút giây nguyện cầu

















Con gặp gỡ trong phút giây thầm lặng
Ngài dấu yêu hơn cả những lần yêu
Ngoài thiên nhiên xinh đẹp diễm kiều
Ngài mặc áo hy sinh tình diễm lệ.

Con gặp gỡ Ngài khi vầng trăng lẻ
Và bầu trời lấp lánh những vì sao
Ngài thiết tha, trìu mến, ngọt ngào
Ngài âu yếm như bàn tay người mẹ.

Con gặp gỡ Ngài đêm khuya quạnh quẽ
Một mình ngồi thổn thức cầu mong
Ngài yêu con nên khẽ gọi thầm:
"Ta hiểu được lòng con rồi đó !"

Ôi, Giê-su! Ngài luôn vẫn có,
Mãi bên con mắt ngó đợi chờ
Trời ngày mai như một giấc mơ
Đẹp lộng lẫy muôn trùng tinh tú.

Con gặp gỡ Ngài, phút giây giao hưởng
Thật êm đềm, hạnh phúc biết bao!
Ngài bên con, con thấy ngập trào
Tình yêu mến không thể nào ngăn cách. 



JB.Sĩ Trọng

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Một E-mau chớm nở

( Viết về làng quê tôi )

Chúa Giêsu “Công bố năm Hồng ân” (x Lc 4, 17 ) khi Ngài bước chân vào Hội đường Nazaret . Thế nhưng, Ngài gặp đối kháng, Hống ân cho Ngài chính là sự hiểm nguy : Đám đông xua đuổi Chúa Giêsu ra khỏi Hội đường và họ còn muốn xô Ngài rớt xuống vực thẳm (x Lc 4, 29 ).

Tôi thấm thía với Lời Chúa : “Các Đấng tiên tri thường bị người nhà mình và người quê hương mình ghét bỏ”( Mt 13, 57 ). “ Con cái thế gian trong sự thông công với người đồng đời mình thì khôn khéo hơn con sáng láng”( x Lc 16,8 ). Qua bao năm tháng ở quê nhà, khi tôi còn chập chững bước đi, tuổi thơ tôi gắn liền với nhiều kỷ niệm dấu yêu. Người dân ở đây quê mùa, mộc mạc, họ bị ảnh hưởng bởi các phong tục tập quán lâu đời, họ không nhìn thấy được ánh sáng Tin Mừng của Đức Kytô cũng bởi những phong tục tập quán nặng nề ấy. Và tôi thấy, hình như cũng chính vì thế mà họ trở nên nghèo khổ, lạc hậu (x Jn 3,36 ).

Tội nghiệp cho dân ngoại quê mình
Sống trong mù tối của màn đêm
Biết bao phong tục đang đè nặng,
Sợ  hải   luôn  luôn   cứ   rập  rình...

Tôi muốn đem ánh sáng Tin Mừng đến cho họ, điều này không phải dễ !
Lâu tôi mới về quê một lần. Ở đây có nhiều người quý mến thân thiện, những bạn bè cùng học với tôi thời phổ thông trung học, những cụ ông cụ bà họ biết tôi từ hồi còn nhỏ. Tuy nhiên, điều tôi gặp phải vẫn là sự chống đối. Cha Sở có lời khuyên bảo : “Con hãy mạnh dạn đến với họ.” Sự chống đối thường đến ngay trong chính những người thân ruột thịt với tôi. Khi ba tôi qua đời, các cô chú, cậu dì,…họ là những người muốn gây khó khăn cho mẹ con tôi. Tâm tư tôi có nhiều băn khoăn, đau xót vì phải sống xa nhà, xa mẹ, để mẹ một mình nuôi đứa em út bệnh tật lại còn phải chịu đựng những búa rìu dư luận. Thằng em kế tôi thì quá tệ, nó bỏ nhà để xây riêng mái ấm, mẹ tôi phải sống hẩm hiu đơn chiếc một mình. Tôi tìm mọi cách để an ủi mẹ tôi…

Tin Mừng Chúa đến với làng quê này, hiện nay chưa tới 200 gia đình được tiếp nhận. Tôi có cảm tưởng : Khi trở về làng, bước chân mình như đi vào giữa một khu rừng hoang vu, làng quê với nhiều cây cối um tùm mọc chen chúc nhau và những con đường quanh co khúc khuỷu.
Làng quê tôi,với vẻ đẹp nên thơ không những chỉ “dòng sông gắn con đò bến nước, trai gái làng thường tắm dưới đêm trăng”(thơNguyễnCông Toản), mà còn có biết bao thắng cảnh khác :

“Làng tôi có núi có thông,
Có sông nước chảy vòng quanh
Có đồi sim chín, có gành đá cao
Có khe, có hoái, có bàu
Có hồ sen nở hương ngào ngạt đưa
Có bãi cát trồng dưa,
Cây đa bến cũ đò xưa vẫn còn
….
Có nơi săn thỏ bắn chim,
Có chốn đãi nguyệt để nhìn trăng lên…”

Một nơi “chôn nhau cắt rốn” như thế, làm sao mà tôi không có những tình cảm riêng gắn bó dành cho vùng đất ấy được !

Tôi vẫn thích tiếng chuông Thánh đường thanh thót ngân lên vào lúc chiều tà, nắng vàng rải nhẹ lên các lùm cây, và dọc các con đường từng đàn trâu đủng đỉnh bước về, mùa trái chín bên trong các khu vườn có tiếng chim bìm bịp và tiếng chào mào hót líu lo.

Tôi đã hình dung làng quê tôi như một E-mau xưa, nơi mà chính Chúa Giêsu đã dừng chân và ghé dùng bửa với hai khách bộ hành ( x Lc 24, 28-32 )

Tôi tha thiết với làng quê, nơi có nhiều kỷ niệm. Những đối kháng là lẽ thường, Thánh giá Chúa gởi tới là Hồng ân. Biết đâu, một ngày nào đó làng quê tôi lại có những chuyển biến, những bà con họ hàng ruột thịt của tôi tiếp nhận Tin Mừng và sự đối kháng sẽ không còn nữa. Cuộc sống sẽ trở nên đổi khác, văn minh hơn, tươi sáng hơn, lòng người quãng đại hơn.

Ai người trong cuộc mới hiểu. Bây giờ tôi hiểu rõ hơn khi Chúa Giêsu giơ tay chỉ các môn đồ mình mà phán rằng : “Này là mẹ Ta cùng anh em Ta. Hễ ai làm theo ý muốn Cha Ta trên trời thì người đó là mẹ Ta, cùng là anh chị em của Ta vậy” ( Mt 12,49-50 ). Lời Chúa hoàn toàn gắn liền với cuộc sống con người. Qua kinh nghiệm thực tế rồi con người ta cảm nhận và sự thật không còn mang tính giáo điều nữa. Câu nói của Chúa Giêsu có một ý nghĩa bao quát : những người theo Chúa là mẹ, là anh chị em với nhau - Khi mọi người chung quanh đều đối kháng, thì bản thân người trong cuộc dễ đọc ra được ý nghĩa này.

Tôi về thăm mộ ba tôi trên một ngọn đồi, vào một ngày thu nắng vàng óng ả. Tôi quỳ gối cầu nguyện. Tôi biết nơi đây rất cần để tôi cầu nguyện. Lúc còn sống ba tôi hết lòng yêu mến Chúa. Nơi đây chôn xác người, tôi phải nhỏ lệ, chắc Chúa cũng động lòng. Những giọt lệ tự nhiên của tôi làm cho tôi vơi bớt nỗi buồn và lòng tôi được an ủi hơn, nhẹ nhõm hơn.

Tôi nhớ về những vùng biển xưa kia các Tông đồ ra khơi đánh cá, và chính họ được gặp Chúa Giêsu ( x Mt 14,24-33 ; Mc 6,47-52 ; Lc 5,1-11 ; Jn 6,16-21 ; 1-24 )
Trước khi “ Good bye!” các môn đệ trên ngọn đồi Béthania, huấn lệnh cuối cùng Chúa Giêsu truyền cho các ông là : “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân, rửa tội cho họ, nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần”( x  Mt 28,19 ; Mc 16, 15-16 )
Tôi hy vọng rằng, Chúa sẽ làm phép lạ để cho làng quê tôi được sinh hoa kết trái, nẩy nở thêm nhiều hạt giống Tin Mừng.

Dẫu sao, làng quê tôi cũng là một E-mau chớm nở.


JB.SĨ TRỌNG.



Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Chùm thơ 14

CA DAO TÌNH NỒNG

Giọt tình sóng sánh trên môi,
Mưa tình rót xuống bể đời tang thương
Qua đường dừng gót bên đường,
Bước chân lãng tử còn vương bụi mờ.




















LỜI TA THÁN !

Còn gì đâu nữa mà lưu luyến,
Ngày dài tháng vắng lại qua mau
"Đời đã lỡ sóng trở về với biển,
Nghe trăm năm đá núi vẫn thét gào !"



GIẢI ĐẮNG

Uống tắc cho đỡ cơn ho,
Nhưng đời vẫn đắng thì ta uống gì ?
Thôi thì hãy uống tình đi,
Uống say Lời Chúa những khi vui buồn.



JB.Sĩ Trọng

Comment của Annhien gioitreconggiao.org

Cảm ơn người bạn nhiều gió sương
Đã cùng ta đi 1 đoạn đường
Vần thơ tứ tuyệt còn đọng mãi
J.B ơi người thầy mến thương! :)