Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Đợi

Vẫn còn đôi nét ngày xưa,
Vẫn còn hoa nở bốn mùa hương thơm
Vẫn còn ai đó giận hờn,
Vẫn còn cơn gió thổi mơn man chiều
Vẫn còn lời gọi dấu yêu,
Vẫn còn lui tới diễm kiều bước chân
Vẫn còn câu nói xa gần,
Vẫn còn cử chỉ ân cần dáng duyên
Vẫn còn vẻ đẹp thần tiên,
Ánh trăng chiếu sáng bên hiên nhà người
Vẫn còn yêu lắm cuộc đời,
Em  ơi  ta  đợi,  Ngày  mai  vẫn  còn .

JB.Sĩ Trọng.

Thơ và Mộng

Thơ và Mộng có chi là khác biệt,
Mộng và Thơ tha thiết đến muôn trùng
Người không hiểu bảo rằng Thơ khác Mộng,
Nhưng Mộng - Thơ, Thơ - Mộng : Mái nhà chung.

Nếu chỉ nói : Trăm lần Thơ dệt Mộng,
Thì Mộng - Thơ, Thơ - Mộng nghĩa tương phùng
Thơ chấp cánh cho hồn thêm bay bỗng,
Mộng  vui   mừng   gặp  được   gió  khoan   dung.

JB.Sĩ Trọng.


Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

Những điều trông thấy

MƯA CHIỀU

Chiều  nay  đi  qua  phố
Chợt nghe thăm thẳm buồn
Từng giọt vương mắt nhỏ,
Ướt   tóc   dài   gió   buông.


CÁCH NÓI HUẾ

Một đời  nghề giáo  chả  có  chi,
Cuộc sống đơn sơ, chẳng cầu kì
Một  lũ  học  trò  làm  chức  lớn,
Còn   Thầy  thì   mãi   cứ   như  ri.



MÙA  LÔNG CHÓ RỤNG

Đang mùa chó bị rụng lông,
Nền nhà nhìn thấy như bông rải đầy
Khách vào chưa kịp bắt tay,
Uống trà cũng phải che ngay miệng bình.



NGHỄNH NGÃNG

Chuối  chín  không  ăn  để  tím  bầm,
Kiến  bò,  ruồi  đậu  chạy  đầy  mâm
Người già, nghễnh ngãng trông đời chậm
Tuổi   trẻ,   sau   này   có   thế   không ? 

.Ba vợ tôi năm nay 85 tuổi, đầu óc hơi bị lẩn, suy nghĩ có phần chậm lại.Nhìn vậy thấy thương quá và lại nghĩ đến phận người nên tôi đã viết nên bài này.

JB.Sĩ Trọng.

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

Cuối cùng, thời học sinh

Ngày hôm nay, một ngày như mọi ngày, nhưng lại là một ngày rất khác. Ngày hôm nay, ngày cuối cùng của một năm học, nhưng cũng là ngày cuối cùng của cả một chặng đường dài mười hai năm. Hè đến rồi, cánh phượng đã nở, con ve đã kêu… không còn phải bận tâm đến kỷ luật, đến sách vở, đến đồng phục, nhưng sao lòng bỗng nặng nề đến khó tả. Có những cái thân quen với ta đến nỗi ta chẳng thể nhận ra sự quý báu của nó. Chỉ đến khi sắp mất nó rồi, ta mới vội vàng níu kéo thời gian. Lòng bồi hồi man mác với tất cả những kỷ vật lưu dấu thuở học trò. Chỉ một chút nữa thôi, khi ta bước chân ra khỏi cổng trường, cũng là lúc ta bước khỏi vùng trời tuổi thơ, khỏi chiếc chăn êm ấm, khỏi không gian mộng mơ. Chỉ trong phút chốc thôi, có một cánh cửa sẽ được đóng lại và một cánh cửa khác mở ra; và ta bất chợt nhận thấy mười hai năm qua giờ đây chỉ còn là những hồi ức trong trang lưu bút đẫm bao tâm tình sướt mướt.
Mười hai năm qua, ta yên vui sống trong những tháng ngày tràn đầy bao kỷ niệm, với bục giảng, với bạn bè, với sách vở, với bộ đồng phục trắng và bảng tên. Biết bao nhiêu câu chuyện thời học sinh mà ta đã có với chúng bạn. Những lần hồi hộp trong giờ kiểm tra đầu tiết. Những lần thức đêm để kịp làm bài tập cho xong. Những lần đi chơi, vui cười, ca hát. Những lời í ới gọi nhau sau buổi tan trường. Những lần ghép đôi bạn này với bạn nọ. Những cánh thư tỏ tình không dám ghi tên nhét vội trong ngăn bàn. Những lần băn khoăn khi nghe con ve ra rả báo hiệu mùa hè đến… Rồi mới đây thôi, ta còn cầm quyển lưu bút trên tay, ta ghi vào trong đó những tâm tình chia ly vừa hân hoan vừa buồn bã. Đôi mắt ta nhòe đi lúc nào chẳng biết. Hoa phượng rực đỏ giữa sân trường sao lại làm ta bồi hồi, lưu luyến đến tận tâm can. Bỗng dưng, ta thèm nghe một hồi trống trường cho thỏa cái cảm giác trống vắng. Tiếng trống ấy, ta vẫn nghe hằng ngày, nghe nhiều lần, nhưng sao chưa bao giờ ta thấy nó hay và thu hút đến thế này. Lần đầu tiên, sau mười hai năm, ta bỗng thấy mình rung lên vì thanh âm ấy. Nó đánh thức tâm trí ta, nó thôi thúc ta lên đường, thực hiện một hành trình mới.
Sau mười hai năm, ta đã không còn là một em bé thơ ngây như ngày trước. Từ con chữ abc ta tập tành buổi ban sơ, cho đến những hàm số, tích số phức tạp; từ những bài học nhân bản vâng dạ cho đến những triết lý làm người, mười hai năm là quãng thời gian ta du nhập tất cả những điều ấy. Ta lớn lên cũng nhờ nó, ta trở thành một con người thực thụ là nhờ nó. Nó là hành trang cho ta bước vào đời. Có một cái gì đó phía trước đang chờ đợi ta. Cả một vùng trời mới đang ở đó đón ta. Chính tại giây phút này mới là giây phút ta thật sự học. Cuộc đời sẽ là thầy dạy của ta. Thế gian sẽ là giảng đường. Những gian nan thử thách là bài tập ta phải trải qua. Chúng sẽ đào luyện ta theo một cách thức khác, khắc khe hơn, nghiệt ngã hơn, phải đổ nhiều mồ hôi nước mắt hơn, nhưng sẽ giúp ta trở nên cứng cáp hơn, vững mạnh hơn trong hành trình làm người.
Cất lại những kỷ niệm đẹp thời học sinh, ta phải hướng tầm nhìn của ta về phía trước. Ta đã kết thúc một chặng đường đẹp và đang bắt đầu cho một khoảng trời mới của tương lai. Mai đây, ta sẽ làm gì? Ta sẽ trở thành con người như thế nào? Ta sẽ không còn được gặp lại những bạn bè thân yêu này, là vì mỗi người trong chúng ta sẽ phải tung bay ra đi khắp tứ phương bốn bể để dựng xây cuộc đời, dựng xây thế giới. Nhân loại này cần tài năng và sức sáng tạo của ta, cần một bàn tay của ta góp vào để chung xây hạnh phúc. Hàng ghế đá, cây phượng đỏ, tiếng trống trường… tất cả đều là những kỷ niệm đẹp của ta, nhưng chúng không nên là những điều cản lối bước chân ta. Chúng là một lời mời gọi ta hãy cất bước lên đường, cố gắng trau dồi bản thân và cống hiến sức lực cho một chân trời tươi sáng. Chúng vẫn sẽ còn đó, và sẽ tiếp tục trở thành kỷ niệm của con cái ta, cháu chắt ta, các thế hệ tương lai của ta.
Cuộc đời của ta sẽ còn nhiều những giai đoạn “mười hai năm” như thế. Mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, khi tóc ta đã pha màu đen trắng, gặp lại bạn bè và thầy cô năm xưa, ta sẽ vui hừng hãnh diện vì cuộc sống hiện tại của mình hay ta sẽ lầm lủi buồn phiền bỏ đi? Điều đó tùy thuộc vào việc ta sống thế nào ở giây phút quyết định này đây. Hoa phượng vẫn đỏ mỗi khi hè về, con ve vẫn kêu khi mùa hạ đến, kỷ niệm đẹp thời học sinh của ta vẫn còn đó, sống mãi trong ký ức và tâm khảm của ta. Hãy ngước mắt nhìn lên cao, ta sẽ thấy bầu trời mùa hè trong xanh cao ngất ngưởng. Ấy cũng chính là lời mời gọi mà Tạo Hóa dành cho chúng ta: hãy nhớ về kỷ niệm, để vươn mình lên cao; hãy sống sao cho cuộc sống của ta thật quang đãng, trong xanh và ngọt ngào như thế. Giã biệt mươi hai năm mộng mơ, ta lên đường bắt đầu cuộc sống mới!

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Đêm dịu ngọt













Lòng ta đẹp như muôn ngàn sao nở,
Ánh trăng khuya soi tận đáy tâm hồn
Đêm tuyệt diệu, ngập tràn đầy hơi thở
Lời Phúc âm, Người đứng giảng đầu thôn.

JB.Sĩ Trọng.



Đêm ngọt dịu
( Mến tặng Pasi Kukkanen )

Đêm dịu ngọt trở thành đêm ngọt dịu
Bởi tiếng lòng sâu lắng chạy vào tim
Bao ước vọng xa gần đang kéo níu,
Thời  gian  trôi, tôi  lặng lẽ  kiếm tìm...

JB.Sĩ Trọng.



Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

Lòng biết ơn

Đau khổ không thể đi cùng với lòng biết ơn - Misery is impossible with gratefulness
Hãy cảm thấy biết ơn với sự tồn tại bất cứ khi nào có thể - biết ơn với những việc nhỏ bé chứ không chỉ với những điều lớn lao... biết ơn ngay cả với một hơi thở nhẹ nhàng. Hãy biết ơn tất cả mọi người. Bạn cảm thấy biết ơn ai đó đã giúp bạn, điều này chỉ là bước khởi đầu. Thế rồi, bạn bắt đầu cảm thấy biết ơn ai đó đã không làm hại bạn – ai đó có thể làm hại bạn.
Một khi hiểu được cảm xúc biế
t ơn và để nó chìm sâu trong lòng, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy biết ơn đối với tất cả mọi thứ. Và càng biết ơn bạn càng ít than van, càu nhàu hơn. Thế rồi than thở biến mất, đau khổ biến mất. Bởi vì đau khổ chỉ tồn tại với than vãn. Nó được nối với sự than vãn, với tâm trí phàn nàn. Đau khổ không thể sống chung với lòng biết ơn. Vì vậy đó là một trong những điều bí mật quan trọng nhất để tìm hiểu.
*
Feel as grateful to existence as possible – for small things, not only for great things... just for sheer breathing. Be grateful to everybody. You feel grateful that somebody helped you; this is just the beginning. Then you start feeling grateful that somebody has not harmed you – he could have.
Once you understand the feeling of gratitude and allow it to sink deeply within you, you will start feeling grateful for everything. And the more grateful you are, the less complaining, grumbling. Once complaining disappears, misery disappears. It exists with complaints. It is hooked with complaints and with the complaining mind. Misery is impossible with gratefulness. So that is one of the most important secrets to learn. (Osho)


                                        Hoa của Anh chị Nhàn tặng MK tại sân bay Hà Lan.

Thánh thiện là sống biết ơn - Holiness is gratitude..
Trong quyển tiểu sử của mình, nhà văn Úc Morris West cho rằng, ở một độ tuổi nhất định nào đó của cuộc đời, tự điển tâm linh của chúng ta đơn giản chỉ còn ba câu: Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!
Ông đúng, nếu chúng ta hiểu trọn vẹn thế nào là sống với tấm lòng biết ơn.
Biết ơn là đức hạnh cao nhất, là nền tảng cho các thứ hạnh khác, kể cả tình yêu. Và nó còn đồng nghĩa với thánh thiện. Biết ơn không chỉ là điều xác định sự thánh t
hiện, mà còn xác định cả sự trưởng thành. Chúng ta trưởng thành khi đạt đến mức độ biết sống biết ơn.
Là một người thánh thiện nghĩa là được thắp lên bởi lòng biết ơn, không hơn không kém. Đừng để ai lừa mình với tư tưởng cho rằng lòng sốt sắng với chân lý, với giáo hội, và ngay cả với Thiên Chúa có thể cao hơn hay ít ra cũng ngang với đòi hỏi không nhân nhượng là chúng ta phải luôn luôn biết sống trong tâm tình biết ơn. Thánh thiện là sống biết ơn. Không có lòng biết ơn, chúng ta sẽ thấy mình đang làm những điều đúng cho những động cơ sai lầm.
*
In his autobiography, Morris West suggests that at a certain age our lives simplify and we need have only three phrases left in our spiritual vocabulary: Thank you! Thank you! Thank you!
He is right, if we understand fully what is implied in living out gratitude.
Gratitude is the ultimate virtue, undergirding everything else, even love. It is synonymous with holiness. Gratitude not only defines sanctity, it also defines maturity. We are mature to the degree that we are grateful.
To be a saint is to be fueled by gratitude, nothing more and nothing less. Let no one deceive you with the notion that a passion for truth, for church, or even for God can trump or bracket the non-negotiable imperative to be gracious always. Holiness is gratitude. Outside of gratitude we find ourselves doing many of the right things for the wrong reasons. (Ronald Rolheiser)
Bản dịch của HA NGUYEN.
( JB xin chân thành cảm ơn HA NGUYEN.)

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Phượng đỏ

Ôi phượng đỏ, khiến lòng ta xao xuyến
Nhớ  một  thời  áo  trắng  đã  vờn  bay
Trong kỷ niệm, ai mà không lưu luyến
Để hồi tâm quay lại những tháng ngày.

JB.Sĩ Trọng.








Chùm thơ 28

KỶ NIỆM QUÊ LÀNG

Làng quê, ta nhớ lại một thời
Hương ổi theo mùa cặp lứa đôi
Kỷ  niệm  bờ  ao  lao  bắt  bướm,
Vườn nhà thơm ngát thị* vàng rơi.

*Qủa thị trong chuyện "Tấm Cám" có đề cập.



VỀ XÓM QUEN

Đi về quán vắng cô liêu,
Vầng trăng đã ngã khi chiều mới lên
Em tôi đứng đợi bên thềm,
Bi  bô  câu  hát  nghe  quen  thuở  nào.



CHỊ TÔI
( Tặng anh chị Ánh )

Hái bầu dưới nắng trưa hè,
Chị mang kính tím cười toe toét cười
Bên  anh,  có  chị  là  người
Đồng hành, trợ tá - một đời thủy chung.











PHÚT LÃNG DU

Ta không lẫn mà sao ta chẳng nhớ
Tháng sáu mưa, nước phủ ngập đường
Đoàn người qua, hầu như bở ngỡ
Hoàng yến nở vàng phủ ngập trên nương.

JB.Sĩ Trọng.