Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2019

Kho báu và việc mình

1. Phát hiện kho báu (*) :

Có ai phát hiện kho báu mà không tìm cách để tậu ? Con người luôn tìm cách chiếm hữu những gì mình phát hiện được. Một số tôn giáo xuất hiện trên đời để đáp ứng nhu cầu tâm linh của con người đi tìm nguồn hạnh phúc vĩnh cửu. Kho báu này chứa đựng những khát vọng ấy. 
Nước Trời là kho báu Thiên Chúa hứa ban cho nhân loại. Các Kitô hữu tin vào Thiên Chúa và ơn Cứu độ. "Kho báu" là dụ ngôn của Chúa Giêsu được chép trong Tin Mừng Matthêu, Dụ ngôn này minh họa về giá trị lớn lao của Nước Trời ( x Mt 13,44 ). Dụ ngôn Kho báu Thánh sử Matthêu viết hai câu, nhưng Kinh Thánh chỉ đánh số thành một câu, đã ngắn lại càng ngắn hơn. Rất kiệm lời mà lại rất phong phú, nói ít nhưng đôi khi ta phải suy nghĩ nhiều, vì có nhiều ý tiềm ẩn bên trong. Ở đây, giả thiết là có một người nào đó chôn giấu kho báu của mình vào trong ruộng trước khi qua đời. Do đó Nước Trời đôi lúc cũng ẩn kín, chứ không phải ai cũng nhìn thấy được. Thời gian sau, một người khác - có thể là người làm công - vô tình đào bới và gặp được kho báu. Anh ta vui mừng, chôn lại để giấu mọi người, rồi tìm mọi cách để mua cho bằng được thửa ruộng ấy, dù phải bán đi những gia sản hiện có, nhằm mục đích hợp thức hóa việc sở hữu kho báu, xem như mình đã "chiếm đoạt" được. Anh ta tự nhận thấy và so sánh giá trị giữa gia sản mình đang có không thể bằng kho báu mà anh ta tìm gặp. Một người muốn bán hết gia tài để tậu cho được kho báu, chứng tỏ anh ta là người đàng hoàng biết tôn trọng luật pháp : Anh ta muốn bỏ tiền ra mua, chứ không có ý đồ trộm lấy.
Kho báu trong dụ ngôn tượng trưng cho Nước Trời, mang ý nghĩa và giá trị to lớn hơn mọi của cải vật chất trần thế. Chỉ có những ai thực tâm tìm kiếm và ước muốn chiếm lấy như người làm công trong dụ ngôn mới hiểu được giá trị Nước Trời.
Chúa Giêsu không định nghĩa về Nước Trời, Ngài chỉ dùng những dụ ngôn để nói về Nước Trời. Dụ ngôn "Kho báu" nói lên niềm vui của một cuộc tìm kiếm thành công bất ngờ ngoài sự mong đợi, đặc biệt là kết quả của một cuộc dấn thân đòi phải dám mạo hiểm. Sự từ bỏ tất cả những gì mình đang có không phải là chuyện dễ, mà là một chọn lựa tự nguyện cùng với niềm vui lớn lao khám phá được. Thật khó mà nói một cách đầy đủ. Song, một phần nào đó, khi đọc dụ ngôn ngắn này ai cũng có thể cảm nhận được.

2. Lo chuyện của mình thôi :

Mong sao khi viết tiêu đề này thì đừng có ai hiểu lầm người viết là dạng người ích kỷ. Xin bình tĩnh đọc những chia sẻ dưới đây :
Một trong những quy luật đầu tiên trên con đường tâm linh là bạn phải để tâm hoàn toàn vào công việc của chính mình và không can thiệp vào chuyện của người khác - Đấy gọi là lo chuyện của mình thôi. Mà trên cuộc đời này, lo chuyện của mình thôi cũng đủ mệt rồi; lo chuyện của mình thôi chưa hết, thì giờ đâu đi lo chuyện của người khác ?
Thiên Chúa ban cho con người sự tự do lựa chọn và tự quyết định, vậy thì tại sao bạn lại xen vào chuyện người khác ? Nếu xen vào quá nhiều, coi chừng bạn bị điên đấy! Nhức đầu, chóng mặt, hoa mắt là chuyện thường; có khi "bị rối loạn tiền đình", ăn không ngon, ngủ không yên ! Đã khám phá ra kho báu rồi mà vẫn thích tham dự vào việc của người khác thì có ngày cũng bị mất kho báu, đánh mất đi đời sống nội tâm của chính mình. Có khi "làm ơn" lại bị "mắc oán" nữa. Đức Hồng y FX Nguyễn văn Thuận viết trong cuốn "Đường hy vọng" rằng : "Qúa bận tâm có ngày sẽ mất nội tâm". Có thầy giáo vợ đau bệnh vẫn cứ đi lo việc của một dòng tu, để vợ ở nhà nhờ người khác chăm sóc... Một ngày nào đó ông ta cũng mỏi mệt, trở về nhà thì thấy vợ bệnh ngày một trầm trọng hơn.
Nhiều người với thiên ý, dầu không ai mời, vẫn cứ thích "húc đầu vào" chuyện nhà của người khác. Họ cứ nghĩ rằng họ làm như thế là tốt, họ chỉ giúp đỡ thôi, nhưng họ đang gây tác động phiền toái cho chính mình. Thật ra đây là ước muốn can thiệp vào đời sống của người khác, mà có lẽ không nên như vậy.
Sự can thiệp thường chỉ có hại nhiều hơn là có lợi vì những người quan tâm đến chuyện của người khác thường bỏ bê công việc của chính họ, một con sông được chia ra nhiều nhánh bao giờ cũng trở nên nông cạn hơn. Ai siêng năng, tài giỏi, không bỏ bê công việc của mình thì cũng "quá tải". Nói tóm lại, kẻ muốn sắp xếp công việc nhà người khác luôn là một kẻ thất bại trong đời, vì gia đình có ổn định thì bản thân họ cũng bệnh hoạn, chưa kể hạnh phúc riêng tư bị tổn thương, chưa kể trạng thái trở nên lý tính khô khan. Họ lo chuyện của mình thôi là được rồi.
Dĩ nhiên, cho người khác một lối suy nghĩ đúng đắn là điều tốt, nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, ta cũng nên để cho họ được tự do, thoải mái. Đừng áp đặt họ - Thiên Chúa đang điều hành vũ trụ. Đừng áp đặt họ, và cũng đừng để cho ai áp đặt mình. Không có tiền bạc hay quyền lực nào mua được sự tự do và thanh thản của tâm hồn. ( Hơn 60 tuổi đời, nay tôi mới ngộ ra được điều này một cách thẳm sâu ).
Đời sống nội tâm cần un đúc cho chính mình, đừng bị chi phối hay bận tâm quá nhiều đến việc của người khác. Hãy để đầu óc mình êm ái, nhẹ nhàng, các dây thần kinh trung ương được nghỉ ngơi khi cần thiết. Tâm hồn phải thành một nơi thơ mộng thì Chim Bồ Câu mới đến đậu và làm tổ trên ấy được.

   (*)Nguyên văn dụ ngôn về Kho báu:"Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng.Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có để tậu cho được thửa ruộng ấy."( Mt 13,44 ).
Tiếp theo dụ ngôn này là dụ ngôn "Viên ngọc quý", cách diễn đạt từa tựa như trên, Thánh sử Matthêu cũng viết 2 câu, và Kinh Thánh đánh số thứ tự đúng 2 câu ( x Mt 13,45-46 ).

JB.SĨ TRỌNG.

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2019

Khúc ca thời gian















Có thời gian con nước vèo trôi,
Những chiếc lá từ nguồn về phố
Có thời gian mang mầu cổ độ,
Một kiếp người giông tố qua đi.

Có thời gian lứa tuổi mùa thi,
Trang sách nhỏ bỏ vào ngăn cặp
Những chữ viết, lời thơ ghi khắc
Ghế nhà trường, bục giảng thầy cô.

Có thời gian con sóng nhấp nhô,
Thuyền cập bến còn nghe biển hát
Biển vẫn cứ đêm ngày dào dạt,
Để ru thuyền ngay giữa đêm trăng.

Có thời gian vạn nỗi băn khoăn,
Đưa em đến vùng trời thương nhớ
Bao kỉ niệm ngày xưa, hơi thở
Chất chồng lên tập vở cuộc đời.

Có thời gian ngàn vạn lá rơi,
Đất ưỡn ngực đưa tay nhẹ hứng
Lá mục nát âm thầm chịu đựng,
Làm mỡ màu nuôi sống lại cây.

Có thời gian như những áng mây,
Bay  lơ  lửng  tìm  về  vô  tận
Ngôi nhà nhỏ ven vùng thị trấn,
Nay trở thành góc quán cà phê.

Có thời gian đến chẳng ai chê,
Nhưng cuộc sống vẫn nhiều vất vả
Những bạn bè quen nhau mặc cả,
Gía  đất  cao  gây  sốt  bất  thường.

Có thời gian thêm những vấn vương
Tình  yêu  đến  với  đôi  trai  gái
Học Giáo lý xin làm Hôn phối,
Trong Thánh đường vời vợi uy nghi.

Có thời gian không nói năng chi,
Ai cũng hiểu mình già hơn trước
Rồi tháng năm như thầm biết được
Cuộc  đời  này  cõi  tạm  đó  thôi.

Có  thời  gian  vật  đổi  sao  dời,
Em đến thăm anh giữa mùa mưa lũ
Nghe tin Hồng Kông ngập tràn khói lửa
Đàn áp dân lành đổ máu tang thương.

Có thời gian dừng lại nhiều hơn,
Ta  suy  nghĩ  để  còn  phải  khóc
Tim   ta   xót   vì   bao   ấm   ức :
Cầu nguyện nhiều cho đất nước, anh em.

JB.Sĩ Trọng.

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2019

Thời gian và thần tượng

1. Thời gian dành cho Thiên Chúa :

Thiên Chúa tạo dựng nên trời đất muôn vật, nên thời gian là của Thiên Chúa. Thiên Chúa cho con người sử dụng thời gian để giải quyết công việc, con người cũng phải có thời gian dành riêng cho Thiên Chúa. Thời gian dành cho Thiên Chúa phải được xem là quan trọng nhất.
Thời gian, nếu ta không tận dụng thì nó cũng sẽ qua đi. Thời gian đã trôi đi thì không bao giờ quay trở lại, do đó, đừng lãng phí thời gian, đừng để thời gian lướt nhanh một cách vô ích.
Trong một ngày nhiều công việc, thời gian có thể phải chia ra nhiều khoảng để thực hiện công việc. Một năm có 4 mùa, thời gian cũng được chia ra cho 4 mùa. Một tuần có 7 ngày Thiên Chúa định sẵn : Thiên Chúa làm việc trong 6 ngày và có một ngày Ngài nghỉ ngơi, sách Sáng thế đã nói rõ - Ngày nay thế giới áp dụng thuần thục, đều khắp; các nước tiên tiến nghỉ ngày Chúa nhật, có thể họ nghỉ luôn cả chiều thứ bảy.
Con người có thời gian làm việc thì cũng có thời gian nghỉ ngơi, điều đó hợp lý, nghỉ ngơi để tái tạo sức khỏe thì không phải là lãng phí. Một khoảnh khắc giải trí để thư giãn tinh thần cũng không phải là lãng phí. Thời gian dành cho Chúa trong ngày là thời gian quan trọng nhất của ngày ấy, không thể thiếu được. Nếu con người thật sự biết quan tâm đến đời sống tâm linh thì thời gian dành cho Chúa trong ngày có thể là 30, 40 phút ( bằng thời gian đi bộ, tập thể dục mỗi sáng ) hoặc lâu hơn, không nên ít hơn.Chìa khoá thực tiễn cho một đời sống khỏe mạnh, an vui, hạnh phúc và sự tiến bộ tâm linh là đặt thời gian dành cho Chúa lên hàng đầu, có nghĩa là thời gian quan trọng nhất trong ngày. Chúng ta có thể trì hoãn hay hủy bỏ những công việc khác, nhưng không thể bỏ bê, xao nhãng hay quên đi thời gian mà chúng ta muốn dành cho Thiên Chúa. Đừng để công việc khác lấn át thời gian dành cho Chúa, thà bỏ dỡ mọi sinh hoạt khác còn hơn thiếu vắng thời gian dành cho Thiên Chúa trong ngày.
Thời gian dành cho Chúa không nhất thiết phải quy định cứng nhắc là một giờ nào đó trong ngày, tuy nhiên nếu sắp xếp được thì lại càng tốt. Điều quan trọng là chúng ta xem đó là thời gian cần thiết nhất trong 24 tiếng đồng hồ, và không điều gì có thể thay thế được, cho dù bận rộn cách mấy. Sở dĩ nói "không cứng nhắc" là để dễ thực hiện.
Thời gian dành cho Chúa là thời gian đọc Thánh Kinh, hay đọc một số sách đạo đức, sách suy niệm về đời sống tâm linh. Thời gian dành cho Chúa là cầu nguyện hoặc viết lách, những suy tư về Thiên Chúa. Thời gian dành cho Chúa là những lúc thỏ thẻ và tâm sự với Ngài, không cần dài dòng, không cần lặp đi lặp lại một cách quá đơn điệu nhàm chán. Thời gian dành cho Chúa đòi hỏi phải thẳm sâu, tâm hồn lắng xuống để nghe được tiếng Chúa nói.
Hình như Kinh Thánh có câu : "Sức mạnh của ngươi nằm trong sự yên tĩnh và tự tin"( Xin lỗi, quên xuất xứ ). Khi một người đạt tới trạng thái tâm thức yên tĩnh, đó là sự chân thật và bình an, thì sự cầu nguyện của người ấy sẽ có hiệu quả. Nhiều tín hữu Công giáo đã lẫn lộn giữa những phương tiện và cứu cánh, họ nghĩ rằng cầu nguyện một cách máy móc hay thực hiện một số nghi lễ nào đó là tiêu chuẩn cho một đời sống tâm linh. Không phải vậy ! Đời sống tâm linh là đời sống biết kết hợp thân mật với Chúa, luôn có thời gian dành cho Chúa.
Thiên Chúa là Cha. Thiên Chúa luôn gần gũi và yêu thương con người, con người có thời gian dành cho Thiên Chúa thì giữa con người và Thiên Chúa gắn bó mật thiết hơn. Tình Cha-Con trở nên ấm áp mặn nồng. Ước gì mỗi người chúng ta đều có thời gian dành cho Thiên Chúa.

2. Việc tôn thờ hình tượng :

Việc tôn thờ hình tượng hay thần thánh hóa vật chất ( gọi là thần tượng ) hiện nay khá phổ biến, hình như đâu đâu cũng có. Hình thức sùng bái thấp kém nhất là sự sùng bái ngẫu tượng, chứa đầy huyễn hoặc và mê tín dị đoan, như thờ Ông Địa, Ông Táo, Thần Tài, Dinh Cô, Bà Thím, Quan Công, Thổ Thần, Bà Chúa Sứ v.v...( chưa kể các con vật gọi là linh vật như : cóc, bò, voi, rắn... ). "Khi không để cho Thiên Chúa có quyền tối thượng, người ta dễ rơi vào việc tôn thờ ngẫu tượng và bằng lòng với những trấn an bần cùng" - ĐTC Phanxicô đã nói như thế với 8000 tín hữu và du khách hành hương trong buổi tiếp kiến sáng thứ tư ngày 08.8.2018 ( theo Vatican News ). Trong Kinh Thánh Cựu ước đã mô tả Aharôn cho đúc tượng con bò vàng vì không phản bác lại lời xin của dân chúng; Thiên Chúa bừng khí nộ khi biết điều ấy và Môisê đã đập bia vỡ tan tành khi thấy Dân Chúa thờ tượng con bò vàng ( x Xh 32,1-35 ).
Sự tôn thờ thần tượng cũng không bị loại trừ khỏi những người đi nhà thờ đều đặn nhất, ngay cả trong số những người tu hành thành tâm nhất, chưa nói là mê tín... Họ tin tưởng rằng một món đồ vật chất nào đó có năng lực là làm cho nó trở thành một thần tượng. Họ không biết rằng tôn thờ thần tượng là từ chối năng lực huyền nhiệm của Thiên Chúa và là một sai lỗi hàng đầu trong 10 điều răn của Chúa.
Có nhà thờ nọ, trên một khoảng sân nhỏ đặt quá nhiều tượng. Người ta đến cầu nguyện, khi sốt sắng cầu nguyện với Đức Mẹ xong rồi, quay sang cạnh bên thấy có tượng Chúa Trái tim, ngước lên một góc khác thấy tượng Tổng lãnh Thiên Thần Micae, nhìn qua trái có tượng Thánh Giuse,... nhìn ngã nào cũng có tượng, cứ nghĩ rằng tượng nào cũng phải kính nên phải cúi đầu, một hồi người cầu nguyện thấy loạn cả óc, hoa cả mắt. Qủa thật là quá lạm dụng, không còn mang tính thiêng liêng mà chẳng còn có giá trị nghệ thuật, có nơi đặt lư hương, nhan khói và cả thùng đựng tiền dâng cúng.
Có người đi đường xa vừa chạy xe vừa lần chuỗi. Họ nghĩ như thế là tốt nhưng không biết rằng rất nguy hiểm vì bị phân tâm, thiếu tập trung vào việc điều khiển tay lái. Vừa chạy xe vừa lần chuỗi, chẳng khác nào vừa chạy xe vừa nghe điện thoại.
Có người đi hành hương, đem nước thánh về để trong lọ gần cả chục năm, vẫn tin đó là phép mầu có thể chữa lành bệnh, nên khi ai đó đánh rơi hoặc làm đổ thì họ rất buồn, họ không nghĩ rằng dù loại nước gì cũng phải lấy từ trong tự nhiên, cất quá lâu thì cũng dễ bị nhiễm khuẩn. Đau bụng mà uống vào sẽ rất nguy hiểm.
Chưa kể đến : Người xây nhà, kẻ mua xe mới... mời Cha Sở đến làm phép. Có chuyện thật buồn cười : Đầu năm học, tại một nhà thờ dâng Thánh Lễ thiếu nhi, tập trung cặp vở chất chồng lên một đống rồi linh mục Quản xứ rảy nước làm phép.
Dĩ nhiên, tôi không thích những việc làm trên vì tôi xem đó như là một sự mù quáng biến những phương tiện vật chất thành thần tượng và tỏ ra sùng bái một cách thái quá.
Có đôi vợ chồng đeo nhẫn cưới lâu ngày bị ôxi hóa, nhẫn bám vào ăn mòn da gây ngứa và làm tươm máu ngón tay, họ muốn cỡi ra cất nhưng cứ ngại vì đây là chiếc nhẫn đã được làm phép tại nhà thờ.
Hôn nhân thành công bởi hai vợ chồng yêu thương, tin tưởng, chia sẻ và gánh vác công việc lẫn nhau, chứ không mắc mớ gì đến cái nhẫn kim loại đã được làm phép đeo ở ngón tay.
Chúa yêu thương con người và muốn con người hoàn toàn tín thác vào Chúa chứ đừng ỉ lại vào sức riêng mình hay cậy dựa vào một thứ vật chất thần tượng nào khác.
Nên chăng, kiểm xem bạn có tôn thờ bất kì một thứ thần tượng nào không, nếu có thì hãy gỡ bỏ. Có thời gian dành cho Thiên Chúa thì việc tôn thờ hình tượng là không phù hợp, không mấy tốt đẹp, cần phải buông bỏ ngay. Phải sống đúng với điều răn thứ nhất trong 10 điều răn của Chúa : "Thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến Người trên hết mọi sự", không nhất thiết phải hình thức hay cầu kỳ.

JB.SĨ TRỌNG.

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2019

Chùm thơ 51

VÀO CHÙA

Đi chơi với bạn vào Chùa,
Ngắm nhìn cảnh vật nên thơ dịu dàng
Tâm hồn một thoáng bình an,
Tháp Chùa ẩn kín trong làn khói sương.



TỰ VẤN

Niết bàn, địa ngục, nhân gian
Tìm đâu trong cõi địa đàng xa xăm ?
Lời kinh nhà Phật lạnh căm,
Môi khô đượm phải khói nhan cửa Chùa.






VỀ LẠI BẾN XƯA

Đi  xa  xứ,  trở  về  thăm  chốn  cũ
Bến đò xưa khách đứng đợi sang sông
Vầng trăng khuyết khi chiều lên núi Ngự
Bên cổ thành soi bóng nước mênh mông.

JB.Sĩ Trọng.