Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

Nhớ một thời gian khổ

( Viết trong những ngày MK đi thăm con.)

Em đắm đuối trong vần thơ anh viết,
Những tháng ngày nuối tiếc vẫn còn đây
Bao  kỉ  niệm  êm  đềm  mà  da  diết,
Thuở  ta  quen  trong  nắng  gió  bụi dày.

Tuy  vất vả  nhưng  hồn ta  cháy bỏng,
Yêu nhau  rồi  bất  kể chuyện  gian lao
Đường gập ghềnh xe qua nhiều lúc hỏng,
Mặt  mũi  người đầy  chất bẩn,  xanh xao.

Thời  buổi  ấy,  Anh  và  Em  gầy  ốm
Gia đình nghèo nên chạy trốn, mưu sinh
Hoàn cảnh buộc leo dốc đời lỗm nhỗm,
Rồi  buông trôi  theo  kiếp sống  lục bình.

Anh lảo đảo tìm em. Cơn  ngược ngạo,
Đi  một  mình,  cơm  áo  chẳng  nề  chi
Lòng chạnh lòng, băng qua trời giông bão
Ước mộng thành trong máu xáo cuồng si.

Nghĩ mà thấy tình thương, ôi quá đỗi !
Em và Anh - Hai đứa thật điên khùng
Trong  lý  tưởng,  tình  yêu  em  vời  vợi
Thánh đường tình nghe gọi tiếng chuông rung.

Anh  chạy  tới  khi  em  còn  lấp  lửng,
Chưa nghĩ gì toan tính những yêu đương
Anh như  kẻ lạc đường vào thung lũng,
Để  em  yêu  trao  khát  vọng  vô  thường.

Anh  mãi  nhớ,  một  trời  thơ  kỉ  niệm
Chan chứa hồn và lưu luyến ngát hương
Không ai hiểu, chỉ mình Anh - Em đếm,
Thời gian trôi,quay đến mấy chặng đường ?

Những sướng khổ, buồn vui... sao nói hết
Sẻ chia  tình,  lê lết  bước chân nhanh
Buôn bán sách, bỏ quên đồ... mất hết,
Bến  xe  chiều  gặp  phải  bọn  lưu  manh.

Thời bao cấp, đất nước nghèo và khổ,
Một số người không xấu hổ lương tâm
Em và Anh  sống  trong  lòng  chế  độ,
Những bất công đành gánh chịu âm thầm.

Ta  hãnh diện  với  đôi  bàn  tay  trắng,
Vẫn vươn lên trong ánh nắng cuộc đời
Làm nghề giáo, dẫu cho nhiều cay đắng
Vẫn một lòng  chung thủy  với nghề thôi.

Ta nhớ lại một thời đầy khắc nghiệt,
Để  bây  giờ  chối  bỏ  hết  xa  hoa
Em đắm đuối những vần thơ anh viết,
Xin  em  đừng  nuối  tiếc  tháng ngày qua.

JB.Sĩ Trọng.


Mong sao khi đã đi qua những giông bão cuộc đời, vẫn còn thấy kề bên vai mình một tình yêu không thất lạc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét