( Nhật ký và cảm tác qua ảnh. Mến tặng Nhan Nguyen, Nguyễn Hà, Đặng Bá Muôn và Cháu Thiên An )
Cao nguyên thăm thẳm núi đồi,
Dệt bao nhung nhớ gọi mời về đây
Cho em từng tháng từng ngày,
Còn ta cứ mãi hương say nồng nàn
Tìm trong kỉ niệm thời gian,
Ta đong ước vọng lên ngàn trang thơ
Cả trời Đà Lạt mộng mơ...
Mênh mông vẻ đẹp trời chiều,
Nhà hàng thủy tạ dập dìu Xuân Hương
Hồng khoe sắc thắm vấn vương,
Xa xa núi ẩn mờ sương dịu dàng
Linh hồn Đà Lạt miên man,
Chiều rơi lặng lẽ khẽ khàng trong tôi...
Thuở ấy khi tôi chẳng biết gì,
Về miền đất lạ bước chân đi
Thánh Đường nơi chốn tôi tìm đến
Vẻ đẹp bình yên quá diệu kỳ.
Ngày nay kỉ niệm vẫn còn nguyên,
Kiến trúc bao năm giữ vẹn tuyền
Vị trí đồi cao cây xanh mát,
Thánh Đường vời vợi giữa thiên nhiên.
Câu kinh ta hát bây giờ chờ em
Con đường trước cổng thân quen,
Lắng nghe chuông đổ bình yên em về...
Nhà thờ rất đẹp và bình an
Con đường trước cổng quen quen lắm,
Bóng mát cây xanh phủ ngập tràn.
Cám ơn người đã chụp ảnh này,
Như tình sáng tỏ ở nơi đây
Chú gà đang đứng trên cao ấy,
Đánh thức nhân gian giữa tháng ngày...
Lối vắng em về ngắm cỏ hoa,
Đèo cao dốc đá, ngược đường xa
Vẳng nghe tiếng suối Cam-ly hát,
Bên mảng cây xanh, rặng thông già.
Em đi rồi để lại bóng ai ?
Lối đi lặng lẽ nắng rơi dài
Con đường vắng vẻ nhiều mong đợi,
Bên những hàng cây đứng miệt mài...
Mắt em để nắng chiều vào,
Vì em đẹp quá không sao tách rời
Hoàng hôn đỉnh núi xa xôi,
Mặt hồ phản chiếu bầu trời trong xanh
Thông xanh đứng chẳng nghiêng mình,
Để riêng ghế đá tỏ tình với ai ?...
Góc phố bờ hồ đẹp nên thơ,
Nắng lên không có khói sương mờ
Mặt hồ gợi cảm, thông buông nhẹ
Ta đứng nơi này để mộng mơ.
Đà Lạt bình yên của núi rừng,
Chiều về nắng nhẹ tỏa rưng rưng
Hàng cây phượng tím khoe sắc tím,
Khung cảnh thiên nhiên đẹp lạ lùng.
Mưa chiều Đà Lạt mộng mơ,
Mặt hồ cô quạnh, ghế chờ tình nhân
Cuối mùa phượng tím rụng dần,
Mưa qua mấy ngõ đường gần đường xa...
Xứ lạnh mà sao chẳng lạnh gì,
Sương mù tình tứ đẹp lưu ly
Đèn hoa lãng mạn, đường qua phố
Sưởi ấm cung lòng bạn cố tri...
Nhìn xem cảnh đẹp sương mù,
Tưởng chừng ở cõi thiên thu lạc về
Tâm hồn cứ mãi đê mê,
Người như thoát tục vân vê chốn này
Đẹp và ảo diệu lắm thay,
Xuân Hương lặng lẽ giữa ngày và đêm...
Những ngày nắng đẹp ở cao nguyên,
Mặt nước hồ xanh vắng bóng thuyền
Hoa nở ven hồ khoe sắc thắm,
Ru hồn trong một cõi thần tiên !...
Phượng tím cho ta một mối tình
Ngàn năm ghi nhớ đẹp lung linh
Làm sao quên được trong tâm khảm
Phượng tím cho ta một mối tình.
Phượng tím làm tôi nhớ nhung nhiều,
Vỉa hè, góc phố, quán cơm niêu
Đâu đâu cũng gặp màu phượng tím
Vẻ đẹp cho người mới chớm yêu...
Đường quanh co lượn tuyệt vời biết bao
Nắng mai, sương sớm đón chào
Hồn người như được ngự vào Thiên nhiên
Cõi trần mà tựa cõi tiên,
Ngàn năm muôn thuở nối liền thi ca...
Tạ từ sao được người ơi,
Phượng khoe màu thắm rợp trời nở hoa
Dù đi dù đến phương xa,
Cũng xin về lại thăm ta chốn này...
Phố xưa Đà Lạt dấu yêu,
Hình như trong ấy buổi chiều có em ?
Tôi thèm xem ảnh trắng đen,
Thèm bao lối nhỏ ánh đèn phố xưa.
Nhà chênh chếch đứng núi đồi mộng mơ
Cây xanh lối cũ hẹn hò,
Không gian Đà Lạt điểm tô rất tình
Càng nhìn càng thấy đẹp xinh,
Chẳng nơi nào có địa hình như đây...
"Đường xa, gọi nắng, áo bay"...
Lời ca nhạc Trịnh lấp đầy khoảng không
Đi về dưới bóng nàng thông,
Vi vu tiếng gió để lòng nhớ thương...
Ta vẫn chờ em, nơi này đẹp lắm
Cầu chữ Y đang đợi đó em
Giữa không gian dịu dàng đằm thắm,
Chờ em, nghe gió hát êm đềm.
Chờ em, ta vẫn cứ chờ em
Chờ em qua cảnh vật thiên nhiên
Chờ em qua nỗi niềm xúc cảm,
Chờ em trong nắng Hạ cao nguyên...
Qua góc ảnh chợ ngày xưa,
Tòa nhà sừng sững đợi chờ nắng lên
Biết bao kỉ niệm khó quên,
Từ năm tháng cũ còn in dấu giày ...
Tôi về Thung lũng Tình yêu,
Một chiều nắng đẹp thả phiêu hồn mình
Mặt hồ Đa Thiện trong xanh,
Bên kia đỉnh núi Lang-Biang đứng nhìn.
Nơi này lặng lẽ bình yên,
Cây xanh đứng dọc theo triền dốc xanh
Không gian tỏa ngát mát lành,
Ru hồn một cõi Phố thành mộng mơ...
Ban mai phủ trắng sương mù,
Ngôi trường cổ kính ở khu đất lành
Nắng vờn cây lá đồi xanh,
Người đi dạo bước như anh thuở nào
Hồi ức, kỉ niệm xôn xao
Quê hương yêu dấu ngã vào lòng nhau.
Em về lặng lẽ một mình,
Trên con đường vắng thông xanh bạt ngàn
Đường quen nhẹ lướt thênh thang,
Hồn ru theo gió ngập tràn nắng mai...
Người về cuối phố, phố chiều trôi
Lặng lẽ lang thang giữa núi đồi
Cảnh đẹp bình yên, đầy quyến rũ
Nắng chiều nhè nhẹ đậu lên môi...
Lâu nay tôi tưởng Thánh đường,
Ai ngờ đó chính là trường ngày xưa
Kiến trúc đẹp quá không ngờ,
Ngày xưa thời Pháp, bây giờ còn nguyên.
Hạ trắng phủ choàng lên mảng xanh,
Thiên nhiên xinh đẹp dệt yên lành
Tình xưa trường cũ bao thương mến,
Cho dẫu thời gian có trôi nhanh...
Đà Lạt có những con đường,
Hai bên che phủ bởi tường thông xanh
Trải dài, uốn lượn bao quanh
Vi vu khúc hát nhạc lành ngày đêm
Lặng thầm nghe tiếng ru êm,
Sương mù sáng sớm càng thêm gợi tình...
Vì ta xa vắng mái trường thân yêu
Nhưng thương kỉ niệm rất nhiều,
Ngắm nhìn phượng vĩ nở đều khắp nơi
Học trò cất bước vào đời,
Mênh mang tâm trạng ở nơi chính mình
Con đường phượng đỏ đẹp xinh,
Quê hương thơ mộng in hình bóng ai ?...
Mưa chiều ướt sũng cả đường đi,
Mấy dáng thông xanh gió thầm thì
Đường vắng, bóng người về đơn độc
Bờ hồ mặt nước đẹp lưu ly...
Mưa chiều xuống phố lang thang,
Nhìn hàng thông đứng khẽ khàng lá xanh
Mưa còn thấm ướt chân anh,
Bờ hồ ghế đá cũng đành lẻ loi
Không gian tím thẩm bầu trời,
Nhà hàng Thủy tạ vắng người ghé thăm...
Bình yên quá đỗi bình yên,
Một nơi không thể ai phiền lòng ai
Hồ xanh mặt nước khoan thai,
Thông xanh đứng hát giữa trời tự do
Nhà hàng Thủy tạ nhấp nhô,
Một màu tím thẩm điểm tô Phố thành
"Thành phố nào nhớ không anh ?"
Một câu hỏi lớn dệt thành lời ru...
Tâm hồn cảm thấy nhẹ vương mây trời
Ỏai hương màu tím chơi vơi,
Đẹp và rất đẹp xa nơi Phố thành...
Xin còn gọi mãi tên nhau,
Mặt hồ xanh thẳm một màu thiên nhiên
Bờ xa cảnh đẹp dịu hiền,
Có người đứng đợi chẳng phiền lụy chi...
Tôi yêu những cội thông già,
Mọc quanh triền núi la đà lá non
Hồ xanh mặt nước hoàng hôn,
Say tình lữ khách, hớp hồn phương xa...
Lối vắng bình yên giữa phố nhà,
Nhiều hoa đỏ thắm nở kiêu sa
Bờ rào xen lẫn cây xanh lá,
Đường nhỏ, tách rời chốn xa hoa...
Đà Lạt ban mai làm tôi nhớ,
Nơi này nuôi dưỡng những mộng mơ
Quê hương vĩnh cửu nằm đâu đó,
Vẻ đẹp thiên đường dệt nên thơ...
Xuân Hương chiều xuống mộng mơ,
Lắng nghe âm hưởng hư vô dạt dào
Bầu trời, mặt nước đan thâu
Chữ Y cầu đợi đẹp nao lòng người...
Chiều xuống Xuân Hương thẩm tím màu,
Mây trời quyện lấy gối lên nhau
Hoàng hôn như thế nhìn rất tuyệt,
Ống kính tình yêu quá nhiệm mầu !...
Mặt hồ ưng ửng loang loang tím hồng
Bầu trời trải rộng mênh mông,
Ôm ấp Đà Lạt thơm nồng rượu vang...
Hai tay ôm lấy bầu trời,
Tâm hồn mở rộng đón mời khách xa
Đà Lạt là thế đó mà !
Chữ Y cầu đợi cũng là chữ Yêu...
Nhớ thương Đà Lạt, nhớ danh ca
Ngắm những đồi thông, những dãy nhà
Nhạc Trịnh vẫn còn vang đâu đó,
Nghe lòng như một nỗi xót xa...
Em ơi, đến thăm Đà Lạt phố
Nhà cửa chênh chếch giữa núi đồi
Sáng, trưa, chiều... Dẫu ra chính lộ,
Vẫn ru hồn như một chiếc nôi.
Đà Lạt phố, ta về mấy thuở
Sao ta yêu đến độ lạ thường ?
Tuy xa cách nghìn trùng : Nỗi nhớ,
Xin gởi người ngàn vạn Mến Thương...