Có một con người lạ quá thôi,
Lê gót lang thang giữa núi đồi
Lúc mới sanh ra làm sửng sốt,
Các nhà Đạo sĩ đến khắp nơi.
Lắng nghe tiếng hát của Thiên Thần
Sao lạ dò theo mỗi nhịp chân
Con đi thơ thẩn, lòng ao ước
Mong gặp được Ngài - Vua Ái ân.
Con bước tìm Ngài trong gió Đông,
Tuyết rơi phủ kín những cành thông
Đường về Hang Đá còn xa lắm,
Con phải băng qua mấy cánh đồng ?
Con đã gặp Ngài trong gió sương,
Chốn nghèo heo hút, rạ cùng rơm
Vùng đất không mấy ai lui tới,
Quán trọ ven đường cũng tối om.
Nơi ấy làm sao có bóng người,
Làm sao có được nụ cười tươi !
Tuyết rơi, sương phủ, tình đơn chiếc
Da diết mùa Đông lạnh buốt người.
Lắng nghe tiếng khóc của Chúa Con,
Giục đánh thức đời tỉnh ngộ hơn
Xua tan đêm tối đầy mê muội,
Ánh sáng trời cao chiếu rạng hồn.
Trong một ngày nao luống ngậm ngùi,
Mục Đồng thức dậy báo tin vui
Không gian ngưng đọng bắt đầu lại,
Tính tuổi từ khi có tiếng Ngài.
Đẹp thay Thiên Chúa đã làm người,
Ngài trải tình yêu rộng khắp nơi
Nhân loại đắm chìm trong tội lỗi,
Chúa ban Ân sủng đổi thay đời.
JB.Sĩ Trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét