Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Thiên thần nhỏ


Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác ấy – Cảm giác được ôm em, được em tựa vào lòng như một thiên thần bé nhỏ với ánh mắt và nụ cười thật trìu mến. 

Em bị liệt từ nhỏ, toàn thân co quắp, người teo lại do bị ngạt thở lúc sinh ra, may là vẫn còn sống sót trong khi một người em sinh đôi đã mất cùng lúc đó. Chính vì thế mà em được đặt tên là Phước. Điều may mắn hơn nữa là em được sống trong một gia đình tương đối đầy đủ điều kiện để chăm sóc em và nhận được tình yêu thương từ người thân trong gia đình. 
Tôi đến nhà em chơi, vừa thăm gia đình em, đặc biệt là thăm em – thành viên tôi quan tâm và nhớ nhiều nhất. Năm nay em đã 12 tuổi rồi, lứa tuổi mà những em bé khác bắt đầu những năm học cấp II. 

Tôi vẫn thường nghe bác Hai và mẹ của em kể về em. Mặc dù bệnh tật thế này, nhưng em biết sự hiện diện của mọi người xung quanh, em rất hiểu những gì mọi người nói. Em còn rất sạch sẽ, không chịu được dù một chút dơ, ướt nơi áo quần và thích không khí mát mẻ. 

Tôi vừa đi công việc về với bố mẹ em. Nhà cúp điện nên nóng nực, em đang nằm trên người bác Hai trong phòng khách, đầu tựa lên cánh tay bác. Hai bác cháu nằm trên chiếc vỏng đu đưa, đón mấy cơn gió từ ngoài vào. Mọi người biết em thích được hôn nên ai cũng vỗ về, hôn em nhẹ nhàng. Em rất vui và cười thật thoải mái. Tôi ngồi bên em, cầm tay em, hôn em và nghe bác Hai tâm sự về em. 

Buổi trưa, khi cả nhà đi ngủ gần hết, chỉ còn bác Hai, mẹ của em, mẹ tôi và tôi. Bác Hai đưa em cho tôi bồng thử xem có được không. Tôi đón lấy em, cùng ngồi trên võng với em. Nhẹ đu đưa… Tôi để em tựa vào người tôi, đầu em tựa bên vai tôi. Tôi được gần em hơn rồi… “Tạ ơn Chúa cho con được ôm ấp, nâng niu, vỗ về một thiên thần của Ngài.” Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy bình an, nhẹ nhàng quá! Tôi nhìn em từ ngón tay, ngón chân cho đến khuôn mặt, đôi mắt. Những ngón tay em dài, làn da mịn màng, trắng trẻo, nhưng đôi tay và đôi chân em co quắp lại, chỉ toàn xương… những khớp xương lộ rõ trên làn da ấy. Em ngồi co người trong lòng tôi. Lâu lâu em lại ngã đầu vào lòng tôi, khẽ ngước mắt nhìn tôi và cười. Tôi cũng hôn nhẹ lên má, lên trán em, trò chuyện cho em vui. Khuôn mặt em toát lên nét thánh thiện, thông minh, vui tươi mà căn bệnh không thể che khuất được. Tay tôi cầm lấy tay em, xoa bóp nhẹ cho em dễ chịu. Em nắm chặt lấy tay thôi… Tuy em không nói được, chỉ ú ớ và cười thôi, nhưng tôi nhìn thấy nơi em, trong đôi mắt, trên khuôn mặt e một điều gì đó rất đơn sơ, bình an, nhẹ nhàng, đầy tình yêu mến mà em dành cho tôi. Mẹ em bảo tôi, trước giờ em không cho ai bồng hết, mỗi lần người lạ bồng là em cứ gồng mình lên, không thể nào bồng được. Thật lạ là em lại rất thích tôi bồng suốt 2 tiếng đồng hồ. Tôi cảm thấy đó quả là diễm phúc cho tôi. Em như một thiên thần, một vị thánh “nhí” trong gia đình đã đón nhận tôi như một người bạn. 
... 
Sau khi dùng bữa trưa mà cũng xế chiều cùng gia đình em, tôi xin phép về nhà. Tôi vào phòng chào tạm biệt em, hôn em vài lần và hẹn sẽ lên thăm em. Trong lòng tôi lúc ấy mang những cảm giác thật khó tả. Tôi như muốn ở bên em mãi vậy thôi… Tôi nghĩ em cũng như thế qua ánh mắt ấy, nụ cười ấy, khuôn mặt ấy… 
Tôi bước ra, đóng cửa phòng lại. Qua khe cửa… ánh mắt em đang nhìn theo tôi…

… 
Xung quanh tôi còn bao thiên thần nhỏ như thế, nhưng cuộc đời không cho các em một gia đình, một ngôi nhà… hay một “nụ hôn”. Qua em, tôi yêu em, tôi yêu những thiên thần nhỏ ấy làm sao! 


“Xin cho con có thể chạy đến bên những thiên thần ấy – những món quà đáng yêu và đầy ý nghĩa mà Chúa gửi đến cho con – để con yêu thương và được yêu thương…”

THÁNH THƯ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét