Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

Hán thi Chuyển ngữ ( tt )

BÀI 5

Tri túc tâm thường lạc
Vô  cầu  phẩm  tự  cao.


Tự  cho  là  đủ  mỗi  ngày,
Thì lòng thanh thản chẳng hay muộn phiền
Không tham danh vọng hão huyền,
Phẩm chất giá trị đương nhiên rạng ngời.





BÀI 6

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu,
Thoại  bất  đầu  cơ  bán  cú  đa.


Bạn tri kỷ lâu ngày gặp lại,
Rượu ngàn ly chưa phải là vừa
Chuyện trò dầu nửa câu thưa,
Nếu không ăn khớp cũng ra quá nhiều.





BÀI 7

Dục trừ phiền não tu vô ngã,
Lịch tận gian nan hảo tác nhân.


Muốn trừ bao nỗi muộn phiền,
Bản thân phải bỏ ngay liền ''cái tôi''
Trải  qua  gian  khổ  ở  đời,
Mới là trọn vẹn làm người - xứng danh.



BÀI 8

Phù sanh ký thác chơn như mộng,
Đáo  xứ   năng  an   tiện   thị   gia.


Gởi vào giấc mộng chốn chơn như,
Kiếp sống mau qua, cõi tạm nhờ
Đi  đến  nơi  đâu  mình  thấy  ổn,
Thì  xem  nơi  ấy  chốn  nhàn  cư.



BÀI 9

Thị phi niệm trục triêu hoa lạc,
Danh  lợi  tâm  tùy  dạ  vũ  hàn.


Lời  qua  tiếng  lại  ở  đời,
Theo hoa buổi sáng rụng rơi vệ đường
Lợi danh, danh lợi nhiễu nhương
Lòng người lạnh ngắt với trường mưa đêm.





BÀI 10 

Sàng tiền kháng nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt   
Đê   đầu   tư   cố   hương.
                    LÝ BẠCH


Ánh trăng chiếu rọi đầu giường,
Đất bằng cứ ngỡ có sương ướt dầm
Ngẩng đầu trông ánh trăng ngần,
Cúi đầu thương nhớ lặng thầm cố hương.



BÀI 11

Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân  diện  bất  tri  hà  xứ  khứ,
Đào  hoa  y  cựu  tiếu  Đông  phong.
                             THÔI HIỆU


Ngày này, năm ngoái, nơi đây
Mặt nàng xinh đẹp thơ ngây rạng ngời
Giờ sao chẳng thấy bóng người,
Hoa  đào  độ  ấy  còn  cười  gió  Đông.




BÀI 12

Càn khôn số tận tình nan tận,
Giang hán lưu càn lệ bất càn.


Dòng sông lớn nhỏ dẫu cạn khô
Nước mắt trăm năm vẫn đợi chờ
Đáy thẳm tình sâu không thể cạn
Lưu dòng lệ chảy, mãi thiên thu.



BÀI 13

Bần  cư  náo  thị  vô  nhân  vấn,
Phú tại thâm sơn hữu khách tầm.
Sơn giang nhật nguyệt tự lai khứ
Thiên  tế   phù  vân   vô   thị  phi.


Nghèo nơi phố thị chẳng ai xem
Giàu có thâm sơn kẻ kiếm tìm
Trong núi trời trăng luôn tự đến
Bên trời mây nổi chẳng ngừng im.




BÀI 14

Ba  tiêu  diệt  thượng  vô  sầu  vũ,
Chỉ vị thời nhân thính đoạn trường.


Trên  tàu  lá  chuối  giọt  mưa  rơi,
Nó chẳng buồn vui chuyện cõi đời
Nếu thật có chăng :Người trong cảnh,
Não  lòng   nên  thấy  vậy   mà  thôi !



BÀI 15

Nhàn thâu loạn trật tư nghi nghĩa 
Nhất tuệ  thanh đăng  vạn  cổ  tâm.


Rảnh rang ngồi nhặt sách vải vung
Suy nghĩ miên man chuyện thế trần
Bỗng thấy ánh đèn trong rọi sáng,
Cổ   nhân   để   lại   vạn   tấm   lòng.




BÀI 16

Bất tục tức tiên cốt,
Đa tình thị từ bi tâm.


Đẹp sao cốt cách người tiên
Không vương thế tục, không phiền sân si
Nhiều tình cảm - biết cho đi,
Cái tâm quãng đại : Sẻ  chia  mọi  người.



Bài 17 : 

Đối tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên
Nhất phiên tẩy thanh thu
Tiệm sương phong thê khẩn
Quan hà lãnh lạc, tàn chiếu đương lâu.
                            LIỄU VĨNH.


Mưa chiều sầm sập đổ trên sông
Gột rửa trời thu, ướt cỏ đồng
Gió giục lê thê màn sương phủ,
Nước non quạnh quẽ nỗi buồn không.



Bài 18 :

Sương thiên nguyệt quế nghi tĩnh dạ,
Đàm thủy bóng hàn thủy hạ nhân.


Tơ lòng quyện lẫn khói mây,
Không gian tĩnh lặng, lất lay nguyệt cầm
Trời sương trăng rọi đêm thầm,
Ai soi bóng lạnh bên đầm nước trong ?



Bài 19 :

Sừ hòa nhật đương ngọ,
Hãn trích hòa hạ thổ
Thùy tri bàn trung xan,
Lạp lạp giai tân khổ.
            "Mẫn nông" của LÝ THÂN.


Cày đồng đang buổi ban trưa,
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy,
Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.



Bài 20 :

Hương vụ vân hoàn thấp,
Thanh huy ngọc tý hàn
Hà thời ỷ hư hoảng,
Song chiếu lệ ngân can ?
            Trích từ ''Nguyệt dạ" của Đỗ Phủ.


Tóc thấm hương sương chừng mây quyện
Trăng tàn tay ngọc lạnh mang mang
Bao giờ chung cửa rèm lưu luyến,
Trăng chiếu đón mừng lệ sương tan ?



Bài 21 : 

Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân
Phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân
Thả khan dục tận hoa kinh nhãn,
Mạc yếm thương đa tửu nhập thần.
            Trích từ "Khúc Giang" của Đỗ Phủ.


Một mảnh hoa tàn xuân kém sắc, 
Gió tung ngàn cánh để trêu người
Hãy nhìn cảm tận hoa trong mắt,
Đừng xót thương nhiều rượu thấm môi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét