Thứ Hai, 17 tháng 8, 2020

Trăng miền núi

Tôi muốn vẽ đường trăng thoát lên
Đi  từ  xứ  sở  của  thần  tiên
Núi rừng cây lá đang say ngủ,
Chỉ  có  róc  rách  tiếng  suối  hiền.

Trăng lên tỏa ngợp giữa đất trời
Từng sợi tơ vàng bay lả lơi
Gió mát ru tôi đi vào mộng,
Cả người tắm ướt bởi sương rơi.

Đồi cao hoa nở thở hơi trăng,
Tim tím bằng lăng dưới bóng hằng
Nghe mấy câu ca miền sơn cước,
Nhà sàn vang vọng tiếng chuông ngân.

Tôi biết nơi đây có Thánh đường,
Ẩn mình đâu đó cuối đồi dương
Ánh trăng bàng bạc lay trong gió,
Gợi nhớ mênh mang cõi miên trường.

JB.Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét