Thứ Tư, 6 tháng 1, 2021

Bài thơ cho em 1

Đã  bao  lần  em  ở  lại  với  anh,
Trong tâm khảm của người yêu mến Chúa
Khi đêm về có bóng đen vây bủa,
Những  suy tư, anh  lặng lẽ  một mình.

Anh đã viết những trang đời mộng mị
Bên khung trời tình ái của riêng anh
Dù  thời  gian  đi  qua  ngàn  thập  kỉ,
Hoàng hôn kia vẫn nấp bóng Kinh thành.

Mặt trời lên lúc bình minh thức giấc,
Biển cả xanh khoe dáng những con thuyền
Màu nắng rải như nàng tiên xỏa tóc,
Đắp  phủ  đều  hòa  trộn  với  thiên  nhiên.

Nắng và gió có làm anh say mệt,
Thì tim anh luôn ước vọng dâng đầy
Tình yêu Chúa không thể nào vơi hết
Dẫu gian nan, vất vả đến từng ngày.

Tìm gặp Chúa trong khung trời mới mở
Là niềm vui mang tới với bao người
Anh thức giấc khi Bình minh chớm nở
Và   nụ   cười   đọng   mãi   ở   trên  môi.

Anh  hy  vọng  rồi  đây  em  sẽ  hiểu,
Những thao thức thổ lộ với anh nhiều
Em không phải là con người lập dị,
Vẫn  dịu  dàng  giây  phút  để  anh  yêu...

JB.Sĩ Trọng.


Bài thơ cho em 2

Muốn viết làm sao cho thơ mộng ?
Lắng nghe nắng gọi ấm mùa Xuân
Vườn nhà chim hót lời trang trọng,
Mai  nụ  hoe  vàng  đợi  trước  sân.

Anh  viết  cho  em  ở  chốn  này,
Vần thơ  nho nhỏ  nhẹ  cầm tay
Mong em sẽ hiểu, đừng hờn dỗi
Đừng  để  gió  về, gió  cuốn  bay.

Năm  kỉa  năm  kia  anh  đã  từng
Có  lần  chia  sẻ  với  em,  nhưng
Mắt em  hờ  hững  như không  thấy
Tai cũng chẳng thèm lắng nghe chung.

Em đọc thơ anh quá muộn màng,
Tâm hồn đóng kín cửa - bàng quan
Những bài suy niệm khi anh viết,
Em  chỉ  qua  loa  lược  mấy  hàng.

Khi  ấy  người  anh  cảm  thấy buồn,
Âm  thầm   để   lệ  nhỏ  sầu  tuôn
Mặc cho số phận, đành chấp nhận
Mang lấy trong lòng một chữ "thương".

Mỗi ngày  mỗi lý tính  khô khan,
Thôi biết làm sao được hỡi em ?
Hâm nóng vô tình tim không nóng 
Gợi  về  kỉ  niệm  lại  cắt  ngang !

Ròng rã thời gian trôi chậm rải,
Xem em thay đổi được gì không
"Cái tôi"  quá lớn, làm  sao  tải ?
Ý nghĩ riêng anh - Một  cõi  lòng.

Anh  vẫn  im  lìm  với  đợi  mong,
Mong cơn mưa tắm mát hừng đông
Hồn em mở ngỏ, thuyền anh ghé
Cập  dễ  dàng  hơn  bên  bến  sông.

Em  hỡi,  bao  giờ  em  hết  yêu ?
Sao em  bộc lộ  đắng cay  nhiều ?
Ngày xưa em dịu dàng đằm thắm
Anh đã chung tình muốn dệt thêu.

Em  hỡi,  bao  giờ  em  đổi  thay ?
Cho   anh   vị   ngọt   ở   nơi   này :
Về đêm phòng trống không cô quạnh
Được  thấy  em  gần  ôm  cánh  tay ...

JB.Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét