Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

Tự tình mùa Chay

















Ta rất điên khùng, em biết không ?
Yêu Người ngọn giáo thọc ngang hông
Chết treo thập giá thân trần trụi,
Khát vọng ngàn năm vẫn âm thầm.

Chỉ  biết  yêu  thôi  cũng  đủ  rồi,
Chẳng hề toan tính chuyện xa xôi
Người cho ta sống trong hoàn vũ,
Ngắm  áng  mây  trôi  ở  đỉnh trời.

Khắc khoải tình Cha mãi gọi về,
Nắng chiều tắt lịm giữa sơn khê
Đồi cao vang vọng lời Cha phán :
''Ta khát - Còn con, chớ ngủ mê !''

Những phút dừng chân nơi quán trọ,
Đường  về  quê thật  vẫn  còn xa
Cuộc đời  được mất, âu  đành  bỏ
Hát   khúc   hoan  ca   vắn  vỏi,  và...

Ta  thử  hỏi  rằng : Ta yêu Chúa,
Chừng nào ? Mà Chúa vẫn yêu ta
Trái tim  ta đó, hương  đồng lúa
Thổn thức, chơi vơi giữa phố nhà.

Ta mang  trong lòng  bao  giọt lệ,
Xót thương số phận cảnh dân nghèo
Tình  yêu  chắc hẳn  luôn  là  thế,
Muốn dõi  mắt nhìn, ai  ngóng theo ?

Đêm cũng như ngày, không thể hết
Những  câu  tình  tứ  thốt  từ  tim
Ta  thả  hồn  mình  vào  mê  mệt,
Yêu  say,  rồi  mải  miết  kiếm  tìm.

Bốn mươi ngày chay, ta sám hối
Đi vào sa mạc gặp Người thương
Lặng lẽ thu mình trong ngục tối,
Soi  tìm  tội lỗi  dưới vầng dương.

Ta thật điên khùng, xin em biết :
Nỗi lòng yêu Chúa quá mê si !
Mong em  hòa nhịp  tim  ta  tiếp,
Nghe tiếng thiên thu gọi thầm thì...

JB.Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét