Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2020

Câu chuyện 18

 HÃY COI CHỪNG

Một Linh mục thông báo rằng : "Đức Kitô sẽ đến giáo xứ vào ngày Chủ nhật tới", người ta đổ dồn đến để gặp Ngài. Mọi người mong chờ Chúa giảng, nhưng Ngài chỉ mỉm cười khi được giới thiệu và nói : "Xin chào !". Mọi người niềm nở mời Ngài ở lại đêm, đặc biệt là vị Linh mục, nhưng Ngài lịch sự từ chối. Ngài nói Ngài sẽ qua đêm trong nhà thờ. "Ngài đứng đắn làm sao !"- mọi người nghĩ như vậy.
Sáng hôm sau Chúa bỏ đi trước khi các cửa nhà thờ mở ra. Vị Linh mục và giáo dân kinh hoàng nhận ra nhà thờ bị phá hoại. Trên mọi bức tường đều có viết nguệch ngoạc mấy chữ "Hãy coi chừng". Không nơi nào trong nhà thờ được miễn : cửa lớn, cửa sổ, cột, bục giảng, bàn thờ, thậm chí cả Kinh Thánh nằm trên bục. ''Hãy coi chừng" được viết nguệch ngoạc bằng những ký tự lớn nhỏ, bằng bút chì, bút mực và đủ loại sơn có thể nhận ra. Bất kỳ nơi nào con mắt hướng đến, người ta cũng có thể thấy những chữ "Hãy coi chừng, hãy coi chừng, hãy coi chừng...".
Sốc, tức tối, bối rối, hứng khởi, kinh khiếp. Họ phải "coi chừng" cái gì ? Chẳng thấy nói, chỉ biết "Hãy coi chừng". Phản ứng đầu tiên của giáo dân là xóa cho sạch hết những tiếng bẩn thỉu, phạm thượng đó đi. Nhưng chợt nghĩ là chính Chúa Giêsu viết, họ mới thôi.
Dần dần cái câu bí nhiệm "Hãy coi chừng" đó cũng đã bắt đầu chìm vào tâm trí mỗi lần người ta đến nhà thờ. Họ bắt đầu coi chừng Thánh Kinh, vì thế họ có thể hưởng nhận lợi ích từ Thánh Kinh mà không rơi vào hình thức. Họ bắt đầu coi chừng các Bí tích, vì thế, họ được thánh hóa mà không trở nên mê tín. Linh mục bắt đầu coi chừng quyền hạn của mình trên giáo dân, vì thế Ngài có thể dẫn dắt mà không thống trị họ. Và mọi người bắt đầu coi chừng về cách sống đạo vốn dẫn người mê muội đến với sự công chính. Họ biết tuân giữ luật, dù vẫn động lòng trắc ẩn trước những người yếu đuối. Họ bắt đầu ý thức về việc cầu nguyện, nên nó không còn để họ cậy dựa vào sức mình nữa. Thậm chí họ bắt đầu ý thức về quan niệm của mình về Thiên Chúa vì thế họ có thể nhận ra Ngài bên ngoài những giới hạn hẹp hòi của nhà thờ.
Bây giờ họ đã ghi hàng chữ gây sốc đó ngay trên lối vào nhà thờ, và ban đêm khi bạn đi ngang qua, bạn có thể thấy nó rực sáng trong ánh đèn néon nhiều màu.

( Trích từ cuốn "Taking Flight" của Cha Anthony de Mello, câu chuyện số 116 trang 102 )



            Câu chuyện 19 :

            HY SINH ĐỂ CÁM ƠN CHÚA

Hôm đó, trên chuyến bay từ Ý qua Mỹ, mang theo một số Giám mục mới đi dự Công đồng Vatican II về, có một cô chiêu đãi viên rất đẹp. Sau chuyến bay, cô rất bực mình vì một đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào cô, và đôi mắt đó không là của ai khác hơn là Đức Cha Fulton Sheen, vị tông đồ lừng danh của nước Mỹ. Khi phi cơ hạ cánh, và đợi cho các hành khách xuống hết, vị Giám mục mới tiến đến trước mặt cô, nói nửa nghiêm trang nửa bông đùa:

Cô đẹp lắm! Cô hãy cảm ơn Chúa vì đã cho cô đẹp!

Vài hôm sau, có tiếng gõ cửa văn phòng của Đức Cha Fulton Sheen, cô chiêu đãi viên hôm nọ xuất hiện. Nàng vào đề liền:

-“Câu nói của Đức Cha làm con suy nghĩ mãi. Con phải cám ơn Chúa thế nào?

-“Cô biết Trại Cùi Di Linh ở Việt Nam chứ?

-“Vâng! Con đọc báo có nghe đến!

-"Chúa đã lấy hết sắc đẹp của những người cùi ở đó mà ban cho cô. Cô hãy qua bên đó mà an ủi họ".

Chỉ từng ấy! Cô chiêu đải viên sau đó trút bỏ cả tương lai huy hoàng, khoác bộ áo nữ tu, và sau một thời gian tập sự học hỏi, đã tình nguyện sang Việt Nam phục vụ, ngay giữa những người cùi Di Linh, để cám ơn Chúa vì đã ban cho mình sắc đẹp


( Trích từ cuốn "Chứng nhân Hy vọng" của ĐHY Nguyễn văn Thuận )




Câu chuyện 20 :


Ông chồng hỏi bà vợ : Ngày nào bà cũng đi nhà thờ cầu nguyện, thế bà có kiếm được những gì chưa ?

Bà vợ ôn tồn : Thường thì tui không kiếm được gì cả, nhưng nói đúng hơn là tui "mất đi nhiều thứ".

Và rồi bà vợ dẫn chứng ra một loạt những thứ mà bà bị mất đi qua việc cầu nguyện thường xuyên :

            Tui mất đi sự ngạo mạn.
            Tui mất đi sự kiêu căng.
            Tui mất đi lòng tham.
            Tui mất đi sự ham hố.
            Tui mất đi sự giận dữ.
            Tui mất đi sự dâm ô.
            Tui mất đi sự đam mê dối trá.
            Tui mất đi khuynh hướng phạm tội.
            Tui mất đi sự bất kiên nhẫn, sự tuyệt vọng và sự nản lòng.

    Đôi khi chúng ta cầu nguyện không phải là để đạt được một thứ gì đó, nhưng là để mất đi những thứ mà đã cản trở ta lớn lên trên đường thiêng liêng.



CHUYỆN VUI 21 :

Đề bài :
    1. Tại sao người ta lại phải đóng móng sắt vào chân ngựa ? - Vì chân ngựa không có móng sắt.
    2. Kiến thức là gì ? - Là kiến không ngủ.
    3. Napoleon chết trong trận chiến nào ? - Trận cuối cùng.
    4. Tuyên ngôn độc lập được ký ở đâu ? - Ở cuối trang.
    5. Nguyên nhân nào dẫn đến ly hôn ? - Vì kết hôn.
    6. Cái gì không ăn vào buổi sáng ? - Bữa trưa và bữa tối.

GV đã chấm, cho điểm 0 và có lời phê : "Không hiểu bài " !



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét