Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015
Thương mãi ngàn năm một bóng hình
Đêm nằm mộng thấy thuyền phiêu lãng
Có chở một người khách viễn du
Lướt sóng biển tình êm gió lặng,
Tâm hồn mang nặng gánh tương tư.
Người ấy ra đi tự thuở nào ?
Mà lòng còn ứa đọng chiêm bao
Mây trời đang dệt vần thơ tím,
Nỗi nhớ mênh mông cứ dậy trào.
Người ấy yêu thương không mệt mỏi
Từ hoang sơ của cõi địa cầu
Người dùng phép nhiệm mầu trang trải
Tự uy quyền Người tải ơn sâu.
Trang Nhật báo thường ngày có viết
Một bài thơ Tác - giả không tên
Người không thấy nguyên hình chi tiết
Nhưng cuộc đời không dễ nào quên.
Người đứng trên đồi có Mẹ yêu,
Có vầng mây trắng bạc phiêu diêu
Ánh mắt đa cảm còn vương vấn,
Dõi ngắm đàn con dưới nắng chiều.
Chốn quê nhà Người mãi gọi Cha
Đắm say vẻ đẹp ánh trăng ngà
Người thương thương lắm vầng trăng ấy
Hòa điệu tâm hồn tiếng gió ca ...
Con gặp gỡ được Người tại thế
Người bước đi đường bệ oai nghiêm
Người mang lấy đất trời bốn bể
Tấm lòng yêu tha thiết mọi miền .
JB. Sĩ Trọng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét