Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Qua Gềnh Ráng nhớ Hàn Mặc Tử
















Gềnh Ráng - Nơi về của Thi nhân
Nằm yên giấc ngủ tuổi ngàn năm
Thức tình theo gió trăng mong đợi,
Con sóng yêu đương vỗ thác gềnh.

Ai đến đây rồi mới thấy thương,

Thấy thương không phải chuyện vô thường
Nhưng thương một người con đất mẹ,
Đã   thả   thơ   tình   đi   bốn   phương.

Tôi đã nhiều lần thương nhớ anh,

Một người anh cả của thơ văn
Thơ anh tôi đọc, hồn xao xuyến
Gíup  trái tim  tôi  đập  vĩnh hằng.

Có bóng thời gian nhẹ lướt qua,

Anh - Người nghệ sĩ của tài hoa
Ra  đi  không  nói  lời  từ  biệt,
Để   lại   cho   đời   bao   xót   xa...

Thơ anh lai láng mật hương trào,

Gềnh Ráng mênh mang biển sóng gào
Kẻ  đến  người  đi,  người  ở  lại
Ngắm  nhìn  vẻ  đẹp  dáng  đồi  cao.

Thấy anh nằm ngủ dưới đêm trăng,

Những máu và thơ ướt đẫm tình
Trăng quyện vào thơ, thơ giẫy giụa
Kết  từng  giọt  thở  tựa  sao  băng.

Trăng lộng trời xanh giữa thác gềnh

Đồi cao trăng chiếu tỏa long lanh
Nơi đây nghe tiếng hờn sông núi,
Bao  ánh  mắt  buồn  đau  đáu  anh.

Anh hỡi xin đừng khóc nữa nha !

Nỗi  đau  rờn  rợn  cả  thịt  da
Nằm yên anh ngủ chờ trăng nở,
Dâng  trọn  thi  ca  đỉnh  tháp  ngà.

Anh hỡi xin đừng khóc nữa nhe !

Những  lời  ai  nói  để  tai  nghe
Cuộc  đời  trần  thế  anh  như  thế,
Vạn kiếp  mai sau  cũng  chẳng hề.*

* Hàn Mặc Tử (HMT) - Một con người độc nhất vô nhị, vạn kiếp mai sau chẳng hề có ai như anh. Để hiểu rõ hơn, mời đọc thêm "Tình Chúa qua thơ HMT" trên blog này.


JB.Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét