Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2024

Những câu chuyện mang tính nhân văn



 CÂU CHUYỆN 1 :

Một phụ nữ da trắng dắt theo con trai ra phố, bà gọi xe tắc xi, tài xế là một người da đen. Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp người da đen nào nên sợ hãi, bèn hỏi mẹ :
- Người này có phải là người xấu không mẹ ? Tại sao ông ta lại đen thui như thế ?
Người tài xế da đen nghe vậy, trong lòng rất lấy làm khó chịu và tủi thân. Lúc này người phụ nữ liền nói với con trai :
- Chú tài xế này không phải người xấu, ông ta là một người tốt con à !
Chú bé nhíu mày một thoáng rồi lại hỏi tiếp :
- Nếu chú ấy không phải là người xấu, vậy có phải chú ấy đã làm một điều gì xấu xa lắm nên TC mới trừng phạt chú, bắt phải đen thui cả mặt mũi chân tay như thế chứ ?
Người da đen nghe xong mắt ngấn lệ, ông ta rất muốn biết người phụ nữ da trắng sẽ trả lời thế nào với con trai. Bà mẹ nhỏ nhẹ nói :
- Ông ta là một người rất tốt, cũng không làm điều gì xấu cả. Vườn hoa của chúng ta có màu hồng, màu trắng, màu vàng...có phải không con ?
- Vâng ! Đúng ạ !
- Vậy hạt của hoa có phải đều là màu đen không ?
Đứa bé nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời :
- Đúng thế ạ ! Toàn là màu đen hết.
Bà mẹ vẫn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện một cách nhẹ nhàng :
- Hạt giống màu đen sẽ cho nở ra những đóa hoa đầy màu sắc và thơm ngát, tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, đúng thế không con ?
- Vâng !
Bé trai dột nhiên ngộ ra vấn đề và nói :
- A, con hiểu rồi. Vậy là chú tài xế đây không phải là người xấu. Cám ơn chú. Chú đã tô điểm cho cả thế giới thêm muôn màu muôn vẻ. Con muốn cầu nguyện cho chú ấy và cám ơn Chúa về điều tốt lành này, mẹ ơi !
Đứa bé thơ ngây đang ngồi cầu nguyện, người tài xế da đen nước mắt lăn dài trên má, ông thầm nghĩ :
- Vì những người da đen bị xem thường, nên suốt đời không ngoi đầu lên nổi. Hôm nay, người phụ nữ da trắng này đã dùng lời lẽ ôn hòa dạy con trai mình, hóa giải nỗi ám ảnh về thân phận da đen của mình trong lòng người con, rồi thằng bé đã vì mình mà cầu nguyện và xin Chúa chúc phúc... Mình thật sự phải tạ ơn Chúa và cảm ơn bà ta rất nhiều...
Lúc này, xe đã đến điểm dừng, người tài xế kiên quyết không lấy tiền xe, ông ta nói :
- Lúc bé, tôi đã từng hỏi mẹ tôi một câu hỏi như thế, mẹ tôi bảo : Vì chúng tôi là người da đen, nên đành phải chịu thua kém thôi... Nếu khi xưa mẹ tôi nói giống như câu nói của bà ban nãy, thì nhất định cuộc đời tôi đã đổi khác, thì hôm nay tôi đã có thể thành đạt trong xã hội hơn là cứ tự ti mặc cảm mãi mãi như mấy chục năm qua... Xin tạ ơn Chúa, xin cảm ơn bà và cháu bé dễ thương...



CÂU CHUYỆN 2 :

Trên một chuyến bay, ở hạng ghế bình dân có một phụ nữ trung niên quần áo sang trọng ngồi cạnh một ông lão trông có vẻ nghèo hèn ở ghế kế bên. Người phụ nữ lấy làm khó chịu, và sau một lúc cô ta bấm nút gọi service. Một nữ tiếp viên xuất hiện và người phụ nữ yêu cầu :
- Làm ơn đổi cho tôi một ghế trống, tôi không thể ngồi cạnh một người như thế này.
Nữ tiếp viên nhìn quanh một lúc rồi nói :
- Thưa cô, hạng ghế bình dân đã đầy kín cả rồi, không còn chỗ trống.
Người phụ nữ trung niên tức giận :
- Làm sao tôi có thể ngồi cạnh một kẻ quần áo nhơ nhớp như thế này chứ ? Tôi muốn gặp cơ trưởng ngay, tôi muốn được ngồi một mình !
Nữ tiếp viên yêu cầu người phụ nữ bình tĩnh, cô đi về phía phòng lái và trình bày với captain về sự việc xảy ra. Viên phi công suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi chưa từng gặp một việc như thế này trước đây, nhưng tôi có một cách giải quyết.
Rồi viên phi công nói nhỏ với cô tiếp viên, mắt cô ngời sáng và thầm cảm phục người phi công. Ít phút sau cô đã xuất hiện trước hàng ghế lúc nãy. Hành khách xung quanh cũng tò mò nhìn theo, xem nhân viên phi hành giải quyết thế nào.
Nữ tiếp viên nhìn ông lão và người phụ nữ, rồi lịch sự nói :
- Thật xin lỗi, vì sự bất tiện phải ngồi cạnh một người kỳ cục như thế này. Có một ghế hạng nhất còn trống, xin hãy đi theo tôi.
Người phụ nữ trung niên tươi cười đứng dậy. Nhưng nữ tiếp viên lại nhẹ nhàng cúi xuống ân cần dìu ông lão nghèo đứng lên, và cô chầm chậm nắm tay ông đi về khoang hạng nhất giữa tiếng vỗ tay reo hò của hành khách...
Dù chúng ta có thành công như thế nào trong cuộc đời, xin hãy học bước trên mặt đất và biết cúi đầu. Hãy học biết cư xử khiêm tốn, bởi vì tất cả chúng ta đều bình đẳng dưới chân Thiên Chúa. Lời Chúa Giêsu từng phán rằng : 
        "Hãy học cùng ta vì ta hiền lành và khiêm nhượng thật trong lòng" ( Mt 11,29a ).
        "Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên" ( Lc 14,11 ).



CÂU CHUYỆN 3 :

Thánh Maximiliem Kolbe sinh ngày 08.01.1894, là một người Ba Lan. Ngài vào dòng Phanxico năm 16 tuổi. Ngài có học vị tiến sĩ về triết học và thần học, Ngài cũng rất say mê và am hiểu khoa học.
Với lòng nhiệt thành :
- Ngài thành lập Đạo binh Vô nhiễm. Sống tốt lành, làm việc và chịu đau khổ để chống lại ma quỉ.
- Ngài ấn hành tạp chí Hiệp sĩ Vô nhiễm, một tờ báo rao truyền Tin Mừng.
Có câu chuyện kể về Ngài rằng :
Hôm ấy nhà giam số 14 tại trại tập trung Đức Quốc Xã có một tù nhân bỏ trốn. Viên cai tù ra lệnh 10 người khác phải chết thay. Hắn chọn : 
- Thằng này, thằng này, thằng này...
Một trong số những người được chỉ định kêu lên :
- Ôi vợ tôi, con tôi !
Tiếng kêu thật thảm thiết và bi thương... Bất ngờ, tử tù số 16670 bước ra, nói với người cai ngục : 
- Tôi xin thay thế người này.
Viên cai tù hỏi :
- Mày là thằng nào ?
Tử tù số 16670 trả lời :
- Tôi là Linh mục Maximiliem Kolbe.
Viên cai tù đá người kia ra khỏi hàng và ra lệnh cho Linh muc Kolbe đứng vào chỗ đó.
Các tù nhân bị lột hết quần áo, nhốt vào một căn hầm, bị bỏ đói cho đến chết. Sáng đến ngày thứ 12, tức ngày 14.8.1941 cửa phòng giam đói được mở ra. Mọi người đều đã chết, chỉ còn mình Cha Kolbe đang cầu nguyện ở góc phòng. Viên cai ngục đến chích cho Ngài một mũi axit carbolic ân huệ.
Với tình yêu lớn lao, ba mươi năm sau, ngày 17.10.1971 tại Thánh đường Phero ở Roma , Đức GH Phaolo VI đã long trọng phong Cha lên hàng Chân phước. Tại buổi lễ này người ta thấy có sự hiện diện của cụ ông Giasowniczek, người mà trước kia Cha Maximiliem Kolbe đã chết thay cho.
Đến ngày 10.10.1982 Đức Gioan Phaolo II đã phong Ngài lên bậc Hiển thánh. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét