Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Yêu chết bỏ





















Ngài thật bình dị mà sao Ngài vẫn đẹp mê man
Ai cũng yêu say đến ngút ngàn
Muốn được men tình lên cơn sốt
Đắm mình và thốt giọng điên điên. 

Yêu Ngài đâu phải là mộng mị 
Có trong tim và hiện diện trên đời
Như tấm gương soi – tình Ngài cao quý
Ngọt   ngào   êm   ái   quyện   lên   môi. 

Ngài thật bình dị mà sao Ngài vẫn đẹp mê man
Có kẻ yêu say đến nồng nàn
Cứ  để  tình  Ngài  luôn  ngự  trị
Ngày dài tháng vắn rộng thênh thang.

Yêu Ngài – đúng là yêu chết bỏ
Yêu hết tâm hồn và hết trí khôn(*)
Dấu chỉ Ngài ban không bỏ ngõ
Chẳng  cần  lời  hoa  mỹ  suy  tôn. 

Ngài bình dị, nhưng đẹp mê man
Đến nỗi muôn dân phải ngỡ ngàng
Hàng vạn trái tim đều rung cảm
Có  Ngài  mới  thỏa  mãn  tâm  can.


(*) ( x Mt 22,37 v Mc 12,30 v Lc 10,27 ) 


Yêu cho đến cùng

Tôi đã yêu, yêu một người cùng kiệt
Giấu Người yên trong đáy tim mình
Cảm ngọt ngào hạnh phúc im thinh,
Chỉ   lặng  lẽ  bên  Người  vui  sống.

Không biết nữa, tháng năm dài rộng :
Hình bóng Người lẩn khuất trong tôi
Tình   yêu   này   từa   tựa   lứa   đôi,
Tôi   hò   hẹn   với  Người   luôn  mãi.

Tôi   gặp   gỡ   trên   cầu   Tình   ái,
Người dịu dàng ngước mắt nhìn tôi
Người trong tôi như nắng ấm bên đời
Như  là  gió,  là  trăng,  là  mây nước.

Gần tôi lắm nhưng mà không với được
Cứ   thế  thôi  len  lỏi  ở  quanh   mình
Từ  hoàng  hôn  rồi  lại  tới  bình  minh
Trong tâm tưởng Người vẫn luôn ở cạnh.

Tôi đã yêu, yêu Người trong thầm lặng
Yêu  kiệt  cùng... dẫu  chết  vẫn  còn  yêu...


JB. Sĩ Trọng 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét