Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Nhớ Xuân Dưng (*)














Một ngày nắng dịu đến Xuân Dưng
Xe chạy băng qua giữa cánh rừng
Gỉa  tị  đón  chào,  hoa  nở  trắng
Bến phà  đứng đợi  khách sang sông.

Tôi lắng tai nghe tiếng gió ngàn,
Vỗ về  lưng  núi, tạt  đồi  hoang
Con đường lồi lõm, đêm mưa ướt
Lác đác  nhà  dân chạy thẳng hàng.

Con  người tôi gặp ở nơi đây,
Có kẻ còng lưng với luống cày
Đất đá  một thời  đầy  gió bụi,
Buông làng khai phá bởi đôi tay.

Cái nghèo chưa vượt khỏi gian nan,
Những mẹ già nua chẳng họ hàng
Con  cháu  tong  teo  vì  thiếu  sữa,
Người suy dinh dưỡng, cảnh lầm than.

Có những nhà tranh dột nát nhiều,
Có  nhà  che  tạm  cột  vách  xiêu
Lương  dân  vất  vả,  đời  cơ  cực
Khó  để  thoát  ra  khỏi  cảnh  nghèo.

Trẻ  em  đi  học  phải  qua  phà,
Đưa rước hằng ngày chỉ có Cha(**)
Lái chiếc xe cùn, thấy tội nghiệp
Thế mà cũng đến được trường xa.

Nhà nguyện nơi đây chỉ tạm thời,
Cột  kèo  đan  chéo, lợp  tôn  thôi
Giáo  dân  đi  lễ  mùa  mưa nắng,
Ghế  gỗ,  nền  đất   thế   chỗ  ngồi.

Bao giờ  tôi trở  lại  Xuân Dưng ?
Để ngắm tràng hoa, nhánh lộc vừng
Được biết dân mình chưa hết khổ,
Lòng  đầy  yêu  mến,  lệ  rưng  rưng ...


(*) Một xã vùng sâu vùng xa thuộc huyện Định Quán, Đồng Nai.
Viết để nhớ kỉ niệm những chuyến đi từ thiện tại đây.
(**) Vào thời điểm này linh mục Chánh xứ là Cha Micae Nguyễn Chí Hùng, trước đây đã từng làm Cha Phó của Giáo xứ Chánh Tòa Xuân Lộc.

JB. Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét