Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

Cải hối



Đức  Phật  đưa  tay  chỉ  lên  trời,
Thấy mình đứng giữa chốn chơi vơi
Trời  cao  có  Đấng  cao  hơn  cả,
Ngài chỉ mong manh kiếp phận người.

Từ  bỏ   ngai  vàng  để  bước  đi,
Đâu cần luyến tiếc nhớ thương chi
Trông  đời  đau  khổ  và  cơ  cực,
Đức  Phật  không  còn  bận  sân  si.

Đức Phật âm thầm chịu gió sương
Ngộ đời, chấp nhận lấy tang thương
Đồi cao trăng sáng, đêm đầy mộng
Lê gót phong trần khắp bốn phương.

Đức Phật trông chờ phút định tâm,
Không gian vời vợi trước ngàn năm
Khơi nguồn sự sống đầy viên mãn,
Thức dậy  trong tim  những  lỗi lầm.

Đức Phật đem thân nhập cõi thiền
Ước  rằng  mình  sẽ  hóa  Sư  Tiên
Ai ngờ  thân xác  càng  mang nặng,
Giấc mộng trăm năm hóa muộn phiền.

Đức   Phật   đi   vào   cõi   vô   vi,
Niết  bàn   tỏa  ngợp   ánh   từ  bi
Nghe trong tiếng gió âm thanh mới
Như   có   tiếng   ai   gọi   thầm   thì.

Đức  Phật  đưa  tay  chỉ  lên  trời,
Thấy rằng mình giới hạn mà thôi
Trời  cao  có  Đấng  cao  hơn  cả,
Ngài chỉ mong manh kiếp phận người.

JB.Sĩ Trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét